Thư hằng tuần (số 85)
Hà Nội, ngày 30 tháng 10 năm 2007
Cuối tháng 10, rét mướt đã luồn trong gió, vẫn ở trong cơn trầm cảm nặng, tôi viết bức thư chẳng ra thư thế này.
Hôm kia, tôi nhận được mail của em gái ông Marian Klimza, người mà tôi đã giúp tìm lại bạn cũ ở Việt Nam hồi mùa xuân (xem thêm:
Chuyện này chỉ có thể xảy ra trên
Internet). Thư bằng tiếng Ba Lan, tôi tìm trang web dịch ra tiếng Anh, láng máng hiểu được đó là tin buồn, ông Klimza đã mất.
Hôm qua, Bánh Bao, một trong hai con mèo mà tôi “cứu hộ” hồi đầu hè
(thư hằng tuần số 61), đã biến mất. Nhờ bao nhiêu công chăm nom của tôi, nó lớn lắm rồi, béo nữa, chẳng biết kẻ bắt trộm đem nó đi đâu, chợ thú cảnh hay nhà hàng tiểu hổ.


Hôm nay, nghe tôi kêu ốm (tôi ốm từ tuần trước, càng lúc càng nặng), cô bạn đã hẹn giúp với bác sĩ. Tôi không biết mình có đi nổi không.
Trang
Tái bút cho tiếng Việt: Bạn có dùng câu “lang bạt kỳ hồ” bao giờ không? Có phải bạn dùng nó với nghĩa là đi lang thang, phiêu lưu, nay đây mai đó không? Thật ra, câu này có nguồn gốc từ Kinh Thi của Trung Quốc, cả bài là:
狼跋其胡、
載疐其尾。
公孫碩膚、
赤舄几几
Phiên âm Hán Việt:
Lang bạt kỳ hồ,
Tái chí kỳ vĩ.
Công tốn thạc phu
Xích tích kỷ kỷ.
Dịch nghĩa:
Chó sói tiến lên thì đạp phải cái yếm (lớp da lông nhẽo thòng xuống ở cổ).
Lùi thì vướng cái đuôi.
Chu công từ tốn nhưng vẫn to lớn.
Ngài mang đôi giày đỏ rất yên ổn.
Ý tứ của cả bài nói chung là rất oách, riêng hai câu đầu thì chỉ có nghĩa là tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan. Túm lại, “lang bạt kỳ hồ” chả liên quan gì đến việc đi lang thang.
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|