Thư hằng tuần (số 86)
Hà Nội, ngày 6 tháng 11 năm 2007
Hôm nay là ngày giỗ của bố tôi. Nhà tôi làm
đám giỗ không cầu kỳ lắm nhưng tôi cũng không có thời gian
nghĩ ngợi viết một bức thư tuần tử tế. Nhân thể sáng nay
báo Tuổi Trẻ vừa đăng một bài viết của tôi về chủ đề
tình dục thoáng,
tôi xin đưa nguyên văn bài viết chưa được biên tập để các
bạn cùng đọc. Trong khuôn khổ 1000 chữ đăng báo, tôi khó có
thể nói hết những gì mình muốn, có lẽ sẽ phải trở lại
đề tài này nhiều lần nữa…
Một trăm năm trước, nam nữ tỏ tình
với nhau qua câu hò điệu lý, ánh mắt lén đưa qua vành nón.
Hai mươi năm trước, nam nữ
tỏ tình với nhau qua tập thơ cuốn truyện, bàn tay khẽ nắm dưới
ngăn bàn.
Bây giờ, nam nữ tỏ tình với
nhau qua mail, chat, sms hay blog, ôm hôn nhau công khai.
Một trăm năm trước, Truyện
Kiều bị coi là dâm thư, rất ít người biết đến sự tồn
tại của cái gọi là phim.
Hai mươi năm trước, Truyện
Kiều được giảng trong sách giáo khoa, phim trên TV không nhiều
cảnh hôn nhau.
Bây giờ, số lần lặp lại
của từ khoá “phim sex Vàng Anh” trên Google áp đảo từ khoá
“Truyện Kiều”.
Một trăm năm trước, từ “tránh
thai” chắc chưa xuất hiện trong đời sống hằng ngày của người
Việt.
Hai mươi năm trước, chỉ
những người phụ nữ đã có gia đình mới hiểu “đi đặt vòng”
nghĩa là gì.
Bây giờ, tờ rơi khuyến khích,
hướng dẫn sử dụng bao cao su và thuốc tránh thai được phát
khắp nơi.
Chúng ta thấy gì ở những mẩu so sánh trên?
Chẳng cần phải vắt óc suy nghĩ nhiều lắm cũng có thể trả
lời được. Đó là sự thay đổi. Kỹ thuật, công nghệ thay
đổi làm hành vi, thói quen của con người thay đổi. Và sau đó,
các chuẩn mực, giá trị đạo đức trong xã hội cũng thay đổi
theo. Không có gì bất biến. Và quan niệm của giới trẻ về
cuộc sống nói chung và tình dục nói riêng là thứ khó giữ im
nhất. Một bộ phim nổi bật trên truyền hình, một bài viết
đình đám trên blog hay một góc quảng cáo sặc sỡ trên báo,
tất cả đều có thể gây ảnh hưởng tốt hoặc xấu tới suy
nghĩ của họ.
Hãy trở lại với phép so sánh:
Một trăm năm trước, người ta
lập gia đình khi tuổi còn… teen (Lấy chồng từ thuở mười
ba/ Đến năm mười tám thiếp đà năm con).
Hai mươi năm trước, người ta
lập gia đình khi vừa tốt nghiệp phổ thông và có việc làm
đầu tiên.
Bây giờ, người ta lập gia đình
sau khi lấy bằng cử nhân, thậm chí thạc sĩ hoặc tiến sĩ, và
sau khi đi làm vài năm.
Nếu cứ suy diễn một cách ngây ngô dựa trên
nền tảng lễ giáo phương Đông rằng việc quan hệ tình dục
chỉ có thể diễn ra sau hôn nhân thì phải đi đến một kết
luận: Người Việt Nam càng ngày càng chậm phát triển về
giới tính (dậy thì muộn) hoặc bất thường về tâm lý (ức
chế hay vô cảm). Xét về y học, đây là một dấu hiệu đáng
lo ngại, nó cho thấy tình trạng sức khoẻ của thanh niên
thực sự có vấn đề!
Tất nhiên, thực tế không hoàn toàn “bi đát”
như vậy. Độ tuổi kết hôn của người Việt Nam có thể
muộn hơn nhưng độ tuổi có quan hệ tình dục lần đầu thì
loanh quanh trong khoảng 19-20.
Điều này có nghĩa là tình dục trước hôn nhân - tình dục
thoáng đang tồn tại và khá phổ biến, nó cũng có nghĩa là
nhiều người Việt trẻ đã và đang phát triển thể chất
một cách bình thường, không suy dinh dưỡng, không rối loạn
nội tiết, không ức chế tâm lý!
Đã có nhiều bài viết nói về những hậu
quả của việc quan hệ tình dục trước hôn nhân với những
lời cảnh báo về nguy cơ có thai khi còn quá trẻ hay về các
bệnh truyền nhiễm gây ảnh hưởng tới sức khoẻ sinh sản,
thậm chí hại tới tính mạng (HIV/AIDS). Thật ra, những tổn thương
thể chất ấy có thể phòng tránh khá đơn giản và hữu hiệu,
chỉ có những sang chấn tâm lý mới phức tạp, khó chống đỡ
và kéo dài dai dẳng. Mà một trong những yếu tố ảnh hưởng
nặng nề tới tinh thần chính là thái độ của mọi người.
Lại làm thêm một phép so sánh nữa:
Một trăm năm trước, cả làng
cả xóm họp để phạt vạ những kẻ gian dâm.
Hai mươi năm trước, cả cơ
quan cả đoàn thể họp để phê bình những người hủ hoá.
Bây giờ, trên các báo, những bài
chê trách tình dục trước hôn nhân vẫn được đăng tải.
Đến bây giờ mà vẫn còn ngồi lắc đầu chép
miệng chê trách hay lên án thì e rằng đã muộn mất rồi. Và
cả những ý kiến bảo vệ quan điểm thoáng, kêu gọi sự
thấu hiểu hay chấp nhận cũng đã không còn cần thiết nữa.
Chỉ nhìn vào lượng truy cập các web đen, số nhà nghỉ đang
kinh doanh, số thuốc tránh thai khẩn cấp đã tiêu thụ, số ca
nạo phá thai, số trẻ bị bỏ rơi… là đủ biết rằng
những lời than vãn kêu gọi hô hào chẳng đem lại nhiều
hiệu quả (thậm chí, ở đâu đó trên mạng còn có ý kiến
cho rằng “những kẻ than vãn hô hào cũng đi nhà nghỉ và xem
phim sex bỏ xừ thì còn nói được ai!”). Nên chăng, hãy dừng
những diễn đàn tranh luận theo kiểu “for and against” (ủng
hộ và phản đối) để tập trung vào những chủ đề thiết
thực hơn như tình dục an toàn, tôn trọng mong muốn, bày tỏ
cảm xúc, chịu trách nhiệm…
Và một phép so sánh cuối cùng:
Một trăm năm trước, phần
lớn người dân không biết chữ, kiến thức về sức khoẻ
sinh sản lạc hậu.
Hai mươi năm trước, phần lớn
người dân đã biết chữ, kiến thức về sức khoẻ sinh sản
sơ sài.
Bây giờ, phần lớn người dân
biết chữ, nhiều người biết ngoại ngữ, kiến thức về
sức khoẻ sinh sản vẫn chưa đâu vào đâu!
Trang
Tái bút cho tiếng Việt: Gần đây,
tôi thấy trên một số báo (báo điện tử) hay xuất hiện từ
“giận giữ”. Tôi không hiểu tại sao người viết báo lại
dùng chữ “giữ” trong khi phải là “dữ” mới đúng chính
tả, họ muốn mặc đồng phục chữ “gi” để cho ra vẻ là
từ láy chăng?
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|