Truyện ngắn
Nụ hôn
Kate Chopin
Ngoài cửa, trời còn tương đối sáng nhưng ở trong phòng,
với những tấm rèm u buồn và ánh lửa liu riu toả ra thứ ánh
sáng lờ mờ leo lét, căn phòng đầy những mảng tối bí hiểm.
Brantain ngồi ở một trong những mảng tối đó; bóng tối
bao trùm lấy anh và anh chẳng bận tâm. Bóng tối tiếp thêm can
đảm cho anh để dán cặp mắt nồng nàn vào người con gái
ngồi sát bên ánh lửa.
Nàng rất đẹp, với một vẻ chắc lẳn, hồng hào của
tạng người tóc nâu khoẻ mạnh. Nàng khá ung dung, lơ đãng
vuốt bộ lông mướt của con mèo đang nằm cuộn mình trong
vạt váy. Thỉnh thoảng, nàng chầm chậm liếc vào bóng tối nơi
người trai ngồi. Họ khẽ nói chuyện, những chuyện tầm phào
hiển nhiên không có trong ý nghĩ. Nàng biết anh yêu nàng, cái
anh chàng ngay thẳng bộc trực này không đủ tinh ranh để
giấu giếm cảm xúc và cũng chẳng muốn làm vậy. Suốt hai
tuần qua, anh theo đuổi nàng hăm hở và dai dẳng. Nàng tự tin
chờ anh bày tỏ và có ý định chấp nhận. Một Brantain không
hấp dẫn và hơi tầm thường nhưng vô cùng giàu có, nàng thích
và cần đám kẻ hầu người hạ mà cảnh giàu sang có thể
mang đến cho nàng.
Trong một khoảng dừng chuyện giữa tuần trà, cửa mở và
một gã trai khác bước vào, Brantain biết y khá rõ. Người con gái
quay mặt về phía y. Chỉ bằng một hoặc hai bước sải, y đã
đến bên nàng, và cúi người xuống ghế nàng - trước khi nàng
có thể ý nghi ngờ ý định của y, vì nàng chẳng nhận ra
rằng y không thấy người khách của nàng - y đặt một nụ hôn
dài cháy bỏng lên môi nàng.
Brantain chậm rãi đứng dậy, người con gái cũng đứng lên
theo, nhưng nhanh hơn, còn người mới đến thì đứng giữa họ,
một niềm thích thú nhỏ bé và chút thách thức giành nhau với
vẻ bối rối trên gương mặt y.
- Tôi tin là - Brantain lắp bắp - tôi thấy là mình đã ở
lại lâu quá rồi. Tôi... tôi không có ý định gì cả, mà
chỉ là muốn... chào từ biệt.
Anh chụp lấy chiếc mũ bằng hai tay và hầu như không nhận
ra rằng nàng chìa tay về phía mình, lúc này trí tuệ không hề
rời bỏ nàng nhưng nàng chẳng thể tự tin để nói gì.
- Cứ treo cổ anh lên nếu anh có thấy anh ta ngồi đấy,
Nattie! Anh biết đã làm em bị rầy rà to, nhưng anh hy vọng em
sẽ tha thứ cho anh một lần này - đây là lần đầu mà. Sao,
chuyện gì thế?
- Ðừng có động vào tôi, đừng có đến gần tôi - nàng
quay phắt lại giận dữ- Anh định làm gì mà lại vào nhà không
bấm chuông hả?
Anh về cùng anh trai em, như mọi khi mà - y trả lời lạnh
tanh để bào chữa - Bọn anh vào lối hông. Anh ấy lên gác còn
anh thì đến đây, hy vọng thấy em. Lời giải thích thế là đủ
và thỏa mãn với em còn rủi ro thì không thể tránh khỏi. Nhưng
hãy tha thứ cho anh, Nathalie - y van nài, mềm mỏng.
- Tha thứ cho anh! Anh chả biết mình đang nói cái gì hay sao?
Để tôi đi nào. Tôi có tha thứ cho anh được hay không thì còn
phải xem vụ này xuôi không đã.
Tại buổi tiệc tiếp theo mà nàng và Brantain đã hẹn trước,
nàng đến gần chàng trai với vẻ ngay thật ngon ngọt khi nhìn
thấy anh ở đó.
- Anh cho phép em nói chuyện với anh một chút nhé, anh Brantain?”
- nàng hỏi với vẻ duyên dáng nhưng môi cười bối rối. Anh có
vẻ rất không vui, nhưng khi nàng giữ cánh tay anh và bước ra,
tìm một góc vắng, có một tia hy vọng lẫn với vẻ đau đớn
kỳ cục trên nét mặt anh. Nàng dường như rất thẳng thắn.
- Có lẽ em không nên yêu cầu cuộc nói chuyện này, anh
Brantain, nhưng… nhưng, ôi, em đã không thoải mái lắm, gần như
khổ sở, kể từ lần gặp gõ ngắn ngủi chiều ấy. Khi em nghĩ
rằng anh có thể đã hiểu lầm và nghĩ sai nhiều điều -
Niềm hy vọng nhanh chóng chiếm ưu thế hơn nỗi khổ sở trên
gương mặt tròn chân thật của Brantain - Tất nhiên, em biết điều
đó chẳng là gì với anh, nhưng với mục đích của riêng mình,
em rất muốn anh hiểu rằng anh Harvy là bạn thân thiết từ lâu
lắm. Sao nhỉ, chúng em đã như là anh em họ, như anh trai và em
gái, em có thể nói như thế. Anh ấy là bạn thân nhất của
anh trai em và thường tưởng tượng rằng mình cũng có mọi đặc
quyền như người nhà. Ôi, em biết là thật lố bịch, không
cần thiết phải nói với anh như thế này, nó không xứng với
anh,” - nàng suýt khóc - nhưng em sẽ ra sao với những điều
anh nghĩ về em. - Giọng nàng trầm xuống, đầy rung động.
Nỗi khổ sở hoàn toàn biến mất trên mặt Brantain.
- Thế là em thật sự quan tâm đến những gì tôi nghĩ,
tiểu thư Nathalie? Tôi có thể gọi em là tiểu thư Nathalie được
không? - Họ đổi hướng đi về phía hành lang dài tối mờ,
hai bên có hàng cây cao thanh nhã. Họ bước chậm về phía
cuối hành lang. Khi họ quay trở lại, khuôn mặt của Brantain
ngời sáng còn nàng thì đắc thắng.
***
Harvy ở trong đám khách dự đám cưới; y cố chờ nàng trong
một khoảnh khắc hiếm hoi khi nàng đứng một mình.
Chồng em - y nói, cười mỉm mỉm - Đã phái anh đến đây để
hôn em.
Sắc đỏ tràn khắp khuôn mặt nàng và lan dần xuống chiếc
cổ thanh thoát.
- Anh cho rằng một người đàn ông sẽ cảm thấy bình thường
và cư xử hào hiệp trong hoàn cảnh kiểu này. Anh ta nói với
anh rằng anh ta không muốn cuộc hôn nhân của mình cắt đứt cả
mối tình thân giữa em và anh. Anh không biết em đã nói gì
với anh ta - y nở một nụ cười xấc láo, - nhưng anh ta đã cử
anh đến đây hôn em.
Nàng có cảm giác giống như một kỳ thủ, bằng sự khôn
ngoan điều khiển các quân, rồi nhìn ván cờ diễn ra như đã
định. Mắt nàng sáng ngời và dịu dàng cùng một nụ cười
khi ngước lên nhìn y; và đôi môi nàng trông khao khát như mời
mọc nụ hôn.
- Nhưng, em biết không - y thản nhiên nói tiếp - Anh chẳng nói
với anh ta đâu, nó có vẻ vô ơn, nhưng anh có thể nói với em.
Anh đã thôi hôn đàn bà rồi, nguy hiểm lắm
Thôi được, nàng đã có Brantain và bạc triệu của anh ta để
cho. Con người ta không thể có được tất cả mọi thứ trên
đời này; và thật là hơi vô lý khi nàng vẫn còn trông chờ
điều đó.
© Tran Thu Trang
|