Truyện ngắn
Con quái vật đã thay đổi
Truyện đã đăng trên Áo Trắng ngày
15/05/2007
Tháng ba từ cửa sổ phòng học, lá bàng non
trên cành dựng lên như tai con mèo hồng hồng trong trong vì
nắng. Lâu lắm rồi mới có cảm giác yêu trường lớp của mình
đến vậy. Cái không gian kiểu Tottochan ấy quả thật đã gợi
lên những cảm xúc tưởng như mất hẳn trong tâm trí một đứa
ghét những khuôn khổ mô phạm thông thường.
Lớp không đông, gần 20 đứa con gái trứng gà trứng vịt.
Ấn tượng đầu tiên là dễ coi và ngoan. Ấn tượng tiếp theo
là không quá ăn chơi nhưng cũng không quá "bôn". Mấy
đứa nhuộm tóc mặc áo Nino-Max, đeo máy nghe MP3, điện thoại
có dây đeo pha lê. Mấy đứa khác tóc buông xoã cặp mái như
thiếu nữ Hà Nội đầu thế kỷ trước, xách túi có thêu con
mèo và đội mũ len hồng. Mấy đứa khác nữa thì không dùng
đồ gì có nhãn hiệu đáng kể nhưng biết cách phối màu
giữa khăn và chun buộc tóc. Tất cả đều tập trung, chăm
chỉ, nghiêm túc để có thể hỏi hôm nay ai lên trình bày hay
đề nghị photo tài liệu gì. Nhưng vẫn vui tươi cởi mở, đủ
để khi nghỉ tiết xuống căng tin gọi tên nhau í ới rằng
chị mua ô mai em mua bánh khoai còn khi vắng mặt thì nhắn sms
nhờ nói với cô một câu.
Ở trong cái không khí như vậy, con quái vật lười ngạo mạn
lâu nay chỉ đến lớp đọc báo chờ điểm danh hết giờ cũng
không thể mặt dày. Đầu tiên, nó ngồi ngay ngắn lên, mắt nhìn
bảng nhiều hơn, nhìn cô nhiều hơn, để lời của cô lọt vào
tai nhiều hơn và chép bài khi tất cả chép bài. Như một hệ
quả, cô giáo nhận ra là nó đang không thờ ơ và bắt đầu
hỏi nó những câu mà cô biết nó sẽ trả lời được, tuy không
dễ dàng. Nó trả lời cô và sau đó là cả những đứa kia.
Rồi dần dần nó bắt đầu đem vốn hiểu biết hổ lốn của
mình chia sẻ với những đứa còn lại. Ơn trời, vì cái
ngoại hình khá "bác học", nó được cả lũ tin tưởng
hoàn toàn. Cho đến giữa kỳ thì không ai không nhớ tên nó (nó
thì nhớ mang máng vài đứa).
Rồi ngày thi đến gần, những câu chuyện về các nhãn hiệu
bimbim dưới căng tin hay chiến dịch khuyến mại mới của
Vinaphone nhường chỗ cho những bàn tán học hành. Một điều
hay là 20 đứa con gái sức học không chênh bao nhiêu nên dù không
chung phong cách chung sở thích, chúng vẫn nể nhau ở một mặt
nào đó. Lúc này không cần phân biệt tóc nhuộm ipod hay xe đạp
cặp mai túm tụm, cả lũ chúi vào đống handout và visual
aid. Giáo án đâu? Chép tay hay đánh máy? Có phải ghi chi
tiết đến từng câu sẽ nói như kịch bản phim không? Có
phải đính kèm cả mẫu tranh ảnh sẽ phát không? Con quái vật
tính hay ghen tị thấy chúng nó bận rộn như vậy cũng không
thể khoanh tay đứng cười. Vậy là cũng cặm cụi tìm bài
tập trên net, soạn giáo án, vẽ sơ đồ minh hoạ, cũng hớt
hải đến buổi họp mặt cho đúng giờ để kịp confirm đề
tài kẻo trùng nhau thì khó ăn nói. Đến ngày nộp giáo án cũng
quây vào bên cô nghe nhận xét và cố kỳ kèo để gia hạn deadline
để góp tiếng nói bầy đàn.
Buổi dạy chính, phòng học khuất nhất trong toà nhà, mấy cái
mành tre hơi xộc xệch khiến nắng vẫn xiên xiên qua những ô
cửa sổ không chấn song. Thêm hai chú chàng khoá trước ngồi
xem, bọn con gái chẳng có vẻ gì e lệ hơn, vẫn ồn ào như
những con chim sẻ trên nóc nhà, dù đứa nào cũng ra dáng bộ tươm
tất. Đến phiên dạy, một cái điện thoại của bên tóc
nhuộm lại được trưng dụng để nhét vào túi đứa ấy. Khi
nào chỉ còn 5 phút nữa là thời gian quy định hết, chiếc điện
thoại ấy sẽ được nháy rung để đứa trên bục biết mà co
giãn bài học cho kịp thời. Con quái vật lên dạy xong mở máy
ra cũng có một cuộc gọi lỡ đầy tinh thần đồng đội như
vậy. Buổi cuối cùng, nộp xong cái observation report cuối
cùng, cả bọn ngồi buôn chuyện cầm chừng chờ đọc điểm.
Trời cũng như cô giáo không phụ công đám con gái, dãy điểm
đọc lên có nhiều 7, 8 và cả 9. Cả lũ nhảy cẫng lên lắc
lắc tay nhau. Giữa tiếng xuýt xoa ồn ào, con quái vật híp
mắt cười rồi chợt nhìn lại một lượt những gương mặt
rạng rỡ xung quanh, cả gương mặt hài lòng với nụ cười duyên
dáng của cô. Rồi đây bao nhiêu trong số 20 số phận này sẽ
gắn bó thực sự với phấn bảng để đón những đợt học
sinh đến rồi đi, để nghiêm khắc nhưng cũng độ lượng như
người phụ nữ nhỏ nhắn ngồi kia…
© Tran Thu Trang
|