Truyện ngắn

Nhật ký Belle de Jour - một cô gái gọi ở London

Trích dịch

Lời người dịch: Năm 2003, nước Anh sôi lên vì những dòng nhật ký cá nhân trên mạng của Belle de Jour, một người tự nhận là "gái gọi ở London". Chỉ bằng những đoạn nhật ký hài hước kể chuyện khách làng chơi, cô đã tạo nên một làn sóng độc giả truy cập blog của mình. Đồng thời, với sự nặc danh hoàn toàn, Belle de Jour cũng gợi ra vô số những nghi vấn về thân phận thật của cô. Có người nói "Gái gọi London" chỉ là trò bịp của một nhà báo rỗi việc... Bất chấp những nghi ngờ ấy, nhật ký của Belle de Jour đã được xuất bản dưới cái tên "Belle de Jour: Những cuộc phiêu lưu thân mật của một cô gái gọi London" và giành giải thưởng của tờ báo Guardian đầy uy tín. Là một người đã từng xuất bản nhật ký, tôi tìm thấy ở Belle de Jour nhiều điều thú vị và đôi chút đồng cảm. Xin trích dịch một phần của cuốn nhật ký lạ lùng này.

Trần Thu Trang

Thứ sáu, 24 tháng 10 năm 2003

Xác định ai có vẻ là người môi giới tuyệt hảo, nhỏ nhắn và khôn ngoan (toàn đầu môi chót lưỡi, như người ta vẫn nói). Sau khi bắt liên lạc qua mail và gửi ảnh, cuối cùng thì em cũng thu xếp hẹn gặp được với người quản lý (của khách) ở phòng ăn của một khách sạn trung tâm London. Giọng bà quản lý này rất trẻ và phát âm nặng theo kiểu Đông Âu. Ba Lan, có thể? Em có nên hỏi không? Em chã!

- Làm sao em nhận ra chị ạ? - Em hỏi - Trông chị thế nào? 

- Khi chị còn trẻ, mọi người thường bảo chị trông giống Brooke Shields.

- À, thế thì hẳn chị vẫn ngon. 

- Không, chị cũ kỹ xập xệ rồi. Giờ người ta bảo chị trông như Daryl Hannah.

Thứ bảy, 25 tháng 10 năm 2003

Em mất nguyên buổi sáng để sửa soạn đi gặp bà quản lý. Sửa soạn ở đây bao gồm không ít việc, nào uốn mi, duỗi tóc và hoang mang trước tủ áo. Gợi tình nhưng không dâm đãng? Ngươi sẽ thích một chiếc áo lụa sẫm. Rồi... Trẻ nhưng vẫn nghiêm túc? Áo khoác cắt khéo. Em cố tập hợp càng lắm thứ riêng rẽ mà em có thể càng tốt. Đôi bốt, tất nhiên, giờ London cũng vào thu rồi còn gì. Móng tay em là một cơn ác mộng chất sừng nhưng mà thôi, đơn giản vì cũng chả còn thời gian. 

Trên đường đi tới điểm hẹn, em lướt qua cái áp phích phim Hợp đồng hôn nhân và đã thành công khi tự thuyết phục mình rằng mình trông chả giống Catherine Zeta-Jones.

Đúng!

Điểm hẹn là phòng ăn của một khách sạn ở trung tâm. Em đến sớm. Bà kia gọi và bảo em lấy bàn gần cửa sổ. Để bà ý cử người theo dõi và dễ bề té đi khi thấy em không ngon như yêu cầu à? Đấy là một kiểu sắp đặt kỹ lưỡng hay là trò chọc tức? Cũng có thể là, bà ý chỉ muốn dựa lưng. Em gọi cà phê và đợi. 

Bà ta đến, như đã miêu tả. Tóc vàng, dài. Mặt dài như ngựa. Váy đen kín đáo và đôi bốt thêu kim tuyến hợp với túi xách kinh khủng - tự dưng đôi Zara cao ngang gối của em trở nên ngớ ngẩn không thể sánh nổi. "Em thân yêu, chào". Hôn gió.

Trong bữa, bà này phải nói chuyện điện thoại vài lần nên em biết được là bà ý nói tiếng Đức và Ả rập suôn mượt. Thật quý phái ghê gớm! Chúa ơi, những đứa ngốc phải thích lắm.

- Nào bây giờ mình nói về các dịch vụ - Bà ý phát âm từ dịch vụ như thể nó có đến 12 âm "ị": dịịịịịịịịịịịịch vụ - Em xong bằng C chưa nhỉ?

Bằng C? À, rồi, nhưng mà cũng nhiều năm trước. Với lại, em cũng chả có tí ấn tượng nào về chuyện bằng cấp sẽ là điều kiện tiên quyết cho công việc này. 

- Bằng C ấy ạ?

- Em biết mà - bà hạ giọng thì thào - C là... "Cửa hậu" ấy. 

Em hơi chắc là cái cô bồi bàn kia không cần rót thêm cà phê cho em vào lúc này!

- Ồ, đúng rồi. Vâng, em làm được. Phải chuẩn bị cẩn thận kẻo lại cho ra ít cà ri lỡ ăn tối hôm trước thì... - Em và bà ý cùng cười phá.

 

Trần Thu Trang - dịch từ http://belledejour-uk.blogspot.com 


 

Trở lại Truyện ngắn

Xem tiếp Bài khác

 

 © Tran Thu Trang