Truyện ngắn

Tân tinh thần thể dục

(Tặng Zizi, nhân 3 tấm huy chương vàng)

 

1. Trường X., cuối năm Ất Dậu, có người đi họp trên phòng nhân tiện mang công văn về:

Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

*

Phòng Giáo dục quận XX.

Công văn số…

V/v: Tham gia thi đấu và cổ vũ Hội khoẻ Cán bộ - Giáo viên - Công nhân viên.

Hoà chung vào phong trào thi đua lập thành tích chào mừng…, lãnh đạo quận chỉ đạo tổ chức Hội khoẻ Cán bộ - Giáo viên - Công nhân viên (CB - GV – CNV) ngành Giáo dục quận ta. Thời gian: Rằm tháng Chạp năm nay. Địa điểm: Nhà thi đấu quận. Dự kiến sẽ có nhiều bậc lãnh đạo và các huấn luyện viên chuyên nghiệp tới dự để đánh giá phong trào thể dục thể thao trong ngành và tuyển chọn một số gương mặt mới cho các đội tuyển. Vậy, thay mặt lãnh đạo quận, trưởng phòng Giáo dục quận XX. đề nghị hiệu trưởng trường X. chuẩn bị:

- Cử một số CB - GV - CNV khẩn trương luyện tập để tham gia tranh tài trong ít nhất 3/5 nội dung thi đấu của tất cả các môn, đặc biệt là cầu lông, môn thế mạnh của quận ta.

- Bố trí các CB- GV - CNV và học sinh, đúng 13h ngày Rằm tháng Chạp phải trang phục chỉnh tề, có mặt tại nhà thi đấu để dự lễ khai mạc Hội khoẻ, kể cả người đã thua trong vòng loại. Nếu vắng mặt phải có đơn. 

2. Thị Di nhăn nhó:

- Lạy mày, mày làm phúc tha cho tao cuối năm nhiều việc lắm. Năm ngoái tao vừa đánh đôi nữ bét dí còn gì.

Thị Que cau mặt, giơ cán vợt lên, dậm doạ:

- Kệ mày, cứ có giải là mày phải đánh. Hiệu trưởng trường tao nhớ mặt mày rồi. Mà năm nay toàn bọn vớ vẩn, không bét được đâu!

- Nhưng nghỉ làm một buổi là trừ thưởng...

- Thì mày cố đánh lấy cái huy chương vàng là có thưởng ngay ý mà.

- Xin bà! Huy chương vàng may ra được trăm nghìn, mà chắc gì đã được vàng.

- Tao không biết! Mày có muốn cháu mày năm nay được học sinh xuất sắc không, hả? 

3. Thị Oẳn vừa buông bát thì thấy thị Bi xộc vào:

- May quá, mày ăn xong rồi. Đi cổ vũ con Di với chị.

- Cổ vũ gì, Di nào?

- Thì con Di còi xóm mình ấy. Nó đi đánh cầu lông hội khoẻ ở nhà thi đấu quận XX.

- Èo, xa thế. Em không biết đường.

- Xa cũng phải đi. Đường thì hỏi, mày tưởng tao biết à?

- Nhưng mà…

Thị Bi trừng mắt:

- Không nhưng nhiếc gì hết! Học sinh con Que đi thi thử tốt nghiệp hết rồi, đang thiếu người cổ vũ. Mày không đi, năm nay em mày không lên lớp được thì đừng có trách tao với con Que ác.

- Vâng vâng, em đi, em đi ngay! – Oẳn đứng dậy, lát sau mới len lén nhìn sang Bi – Nhưng Que liên quan gì đến Di hả chị? 

4. Quá ngọ, ở lối vào nhà thi đấu, thị Que đứng chống nạnh bĩu môi nhìn nhúm cổ vũ viên:

- Sao chúng mày ăn mặc như có trở thế hả? Không nghe tao dặn là mặc áo trắng quần xanh mũ lưỡi trai vàng à?

- Giết ai ra áo trắng quần xanh mũ lưỡi trai vàng! Mày cứ vẽ chuyện.

- Nhưng đấy là đồng phục của học sinh trường tao.

- Thì mày cứ bảo bọn tao là nhân viên bán hàng căng-tin thôi.

- Ừ, kể ra mày cũng hơi già quá thật. Thôi, vào tạm!  

5. Thị Que lách khỏi chỗ phân công thi đấu đi về phía thị Di và nhúm cổ vũ viên, mặt hớn hở:

- Còn lâu mới đến lượt mày. Thằng Nô nó còn phải đánh đơn nam. Mà sao chúng mày cười như mà làm thế?

- Có mấy chị mặc đồ dạ hội ra sân đánh cầu - Bi nhanh nhảu.

- Dàooo, kệ chúng nó. Mặc thế thì con Di mới có cơ huy chương vàng!

Nhúm cổ vũ viên đồng thanh:

- Cũng phải!

Mấy cái mồm chưa kịp ngậm lại thì Nô - người đánh cặp với Di - hớt hải chạy tới:

- Chị Que ơi chị Que ơi?

- Hả?

- Em tên đầy đủ là gì, dạy môn nào?

- Mày tên là Nguyễn H., dạy thể dục. Giời ạ, nhắc bao lần!

- Rồi rồi, lần này thì nhớ rồi. Nguyễn H. thể dục, Nguyễn H. thể dục…

6. Trận bán kết đơn nam diễn ra chóng vánh. Dù trường đối thủ có cả một lớp đồng phục nghiêm chỉnh hoãn thi đi cổ vũ thì cũng không thể chống cự nổi tay vợt “suýt lên tuyển”. Vậy là “Nguyễn H.” cầm chắc một huy chương bạc. Nô từ sân đấu xách vợt lên khán đài thấy nhúm cổ vũ viên và Di đang say sưa theo dõi trận đơn nữ giữa hai đối thủ, một áo len cổ lọ bốt cao gót, một quần bò bạc giày viền hạt cườm.

- Cứ đưa cầu qua lại thế này chắc bất phân thắng bại nhỉ!

- Làm gì! Mười phút nữa là có đứa mỏi tay để rơi cầu ý mà.

- Thế mỗi séc cũng phải hơn hai tiếng…

- Ừ thì ở đây chỉ chơi một séc, thua biết ngay. Mà tao nghe nói chỉ tính 15 điểm chứ không phải 21 như bình thường đâu. 

7. Que xộc tới:

- Di, Nô, nhanh lên. Sau trận tứ kết nữ kia là đến bọn mày.

Nhúm cổ vũ viên lại nhao lên:

- Sao đơn nữ mới tứ kếttt?

Que phẩy tay ra vẻ hiểu biết:

- Thì giáo viên nữ đông. Vòng loại hôm qua lại không cho thi đấu đến đêm nên mới thế! Mà đấy là con Di rút tên nên bơn bớt đi rồi. 

8. Trận đôi nam nữ diễn ra cũng chóng vánh. Dù chưa được tập phối hợp trước buổi nào nhưng tay vợt “suýt lên tuyển” và “á hậu xóm” cũng hợp đồng tác chiến khiến đối thủ gác vợt với tỷ số 21 - 11. Vậy là trường X. chắc suất thêm một bạc nữa. Trong lúc cả nhúm cổ vũ viên còn đang reo hò thì mặt Que nhuốm vẻ lo âu.

- Sao thế chị? Oẳn hỏi, vẻ quan tâm, vì em thị được vớt lên lớp rồi.

- Cứ đà này khéo huy chương vàng mất.

- Tốt chứ sao? – rồi Bi hạ giọng – Hay mày sợ lộ chuyện tráo người?

- Không, bọn kia cũng tráo mà.

- Thế thì còn lo cái nỗi gì??!!

- Nhỡ mấy ông huấn luyện viên ngồi trên kia gọi Trần Thị Que với Nguyễn H. vào đội tuyển quận đi đánh giải toàn thành…



 

Trở lại Truyện ngắn

Xem tiếp Bài khác

 

 © Tran Thu Trang