Tản văn - Tuỳ bút 

Mắt thuỷ tinh

Bài đã đăng trên Thanh niên tuần san 12/1/2007 dưới bút danh Đan Vân

Xin nói ngay, đây không phải một hình ảnh lãng mạn hay cách diễn đạt hoa mỹ trong thơ ca, đây là một khái niệm thực tế về một tình trạng cũng hết sức thực tế hiện nay: càng ngày càng có nhiều người phải nhìn đời qua những con mắt thuỷ tinh, nói nôm na là đeo kính. Vì bài viết này nói về duyên con gái nên cũng xin phép bàn ít đến các cậu con trai suốt ngày chúi mặt vào màn hình máy tính chơi games đến nỗi phải dựng hẳn một bức tường kính dày cộp quanh cửa sổ tâm hồn để bảo vệ, mà kể nhiều về những chuyện vui vui quanh những cặp kính nữ nhi thôi.

Có thời, khi những người trẻ tuổi chưa biết đến những ca học thêm triền miên nối tiếp nhau hay những giờ chat - blog liên tục bên màn hình nhấp nháy, việc một cô gái mang cặp kính trên mũi là cái gì đó hết sức đáng ngượng ngùng. Cô sẽ bị cả lớp xúm lại trêu. Sau tên cô sẽ có thêm một biệt danh nào đó nêu bật cái sự khác biệt lạ lùng này, chẳng hạn như Hương cận, Quỳnh bốn mắt, Vân qua kính (tức Vân… kinh quá)… Mọi người sẽ réo to cái tên đấy cho đến khi cô xấu hổ quá nghỉ học mất một hai hôm hoặc cất phéng cặp kính chả giống ai kia ở nhà. Thậm chí đến khi cô không còn là học sinh mà đã làm… mẹ của học sinh chăng nữa thì cái tên ấy vẫn chưa biến mất hoàn toàn đâu, đi họp lớp vẫn có người nhắc nhé.

Nhưng mọi sự nay khác rồi! Ở một số nơi như môi trường học đường hay giảng đường thành thị, tỷ lệ cận thị có thể lên tới hơn 50%, đi ngang qua các cửa lớp liếc vội cũng thấy lấp lánh ánh thủy tinh trên những gương mặt học sinh, sinh viên. Con gái bây giờ cũng thực tế hơn, không còn kiểu e thẹn vô lý như ngày xưa nữa. Cả lớp vắt chân lên cổ lo học và thi, chẳng ai hơi đâu mà đặt biệt danh hay lêu lêu trêu chọc các cô đeo kính cho mất thời gian, không khéo đúng lúc các cô đang cáu dở việc gì lại quay sang quạt cho một cái làm rơi vỡ kính của chính người trêu ấy chứ! Vậy là giờ đây, các thiếu nữ mặc sức thể hiện, chăm chút để đôi mắt thủy tinh trên mặt không chỉ là một phương tiện hỗ trợ bản thân (nhìn ra) mà còn là vật thu hút người khác (trông vào).

Cứ nhìn các cửa hiệu kính thuốc mọc như nấm sau mưa với vô số các kiểu dáng gọng kính mềm mại, mắt kính màu mè thiết kế riêng cho đối tượng khách hàng nữ trẻ trung thì biết các nàng con gái quan tâm đến hình thức chiếc kính ra sao. Nếu như phe đầu đinh có vẻ luôn bằng lòng với những cặp kính mắt dày cộp, gọng kim loại hoặc nhựa cứng, dáng vuông vuông to to, đôi khi còn được “gia cố” thêm dây thép, thì phe tóc dài, với thói quen làm dáng điệu đà vốn ở mức no table - miễn bàn, đừng hòng chịu đeo kính như vậy. Một cô gái cận thị thời hiện đại rất có thể sẽ sở hữu nhiều hơn một cặp kính. Cặp này mắt trong suốt cổ điển để đi học, cặp kia mắt nhuộm màu trà để đi dã ngoại, cặp khác nữa lại có phần gọng phía trên cong cong xênh xếch theo nét lông mày, tuỳ theo hoàn cảnh mà các cô ung dung thay đổi. Với các cô, việc trên mặt mình chình ình một cặp kính đẹp y hệt của cô hàng xóm đã là một sự kiện dễ gây ấm ức rồi, chứ lại còn xấu hơn ấy à… hổng dám đâuuu!

Cách đeo và bảo quản kính của con gái cũng ẩn chứa nhiều nét duyên hay hay. Hầu như không cô nào cố tình để kính trễ xuống mũi theo kiểu người già giương mục kỉnh, nếu vô tình kính trễ xuống tí chút, các cô cũng nhón hai ngón tay sang mép gọng nâng khẽ chứ không đặt ngón trỏ lên điểm nối giữa hai mắt kính mà đẩy thật lực nhé. Ngay cả việc lau kính của con gái cũng khác. Không đưa mắt kính lên miệng hà hơi rồi túm bừa lấy vạt áo lau qua quýt như đám con trai đâu, mà lấy khăn tay mềm hoặc khăn lau kính lau từng chút một, chút một cơ. Và một số cô lại còn biết cách gài kính vào cổ áo để nó hơi trễ xuống tí tẹo khoe một khoảng da hình chữ V trắng mịn nữa chứ… Dễ thương gì mà dễ thương kinh khủng!

Nhưng có một nhược điểm không thể chối cãi của việc quá gắn bó với mắt thuỷ tinh, đó là cặp mắt thật của con gái sẽ kém đẹp đi một tẹo. Không sao, một tẹo thôi ấy mà.

 

 

Trở lại Tản văn - Tuỳ bút

Xem tiếp Bài khác

 

 © Tran Thu Trang