Tản
văn - Tuỳ bút
Kê
Bài đã đăng trên Sài Gòn Tiếp thị
ngày 08/03/2007
Trong thời đại hội nhập
kinh tế hiện nay, một món ăn bình dân muốn hấp dẫn thực khách
thì cần có một thương hiệu khác biệt hoặc ít nhất là có
chỉ dẫn địa lý đặc trưng. Nghĩa là nếu không gán được cho
món ăn cái tên bà nọ ông kia, người ta cũng phải gắn nó với
địa danh làng quê huyện thị nào đó mới mong thực khách chú ý
tới. Vậy mà có một món ăn từ bao nhiêu năm nay vẫn chỉ có độc
cái tên trơ trọi mà vẫn hấp dẫn người Hà Nội đều đều: Bánh
đa kê.
Người
ta coi bánh đa kê mặc định là một món quà vặt, ăn cho đỡ
nhạt miệng trong buổi chiều rảnh rỗi. Hạt kê nhỏ li ti được
sàng sảy kỹ càng, ngâm nước vôi rồi bỏ vào nồi nấu như cháo
đặc, phết lên một mảnh bánh đa nướng. Tùy theo tiền khách
đưa mà người bán bẻ mảnh mảnh bánh đa to như bàn tay hay bé như
bao diêm. Hết lớp kê sẽ là một lớp đậu xanh. Đậu xanh đồ
chín, giã thật mịn, nắm thành những nắm thật chặt tay, giống
thứ đậu vẫn thấy khi ăn xôi xéo. Người bán hàng lấy con dao
nhỏ phạt phạt bên rìa nắm đậu, những lát đậu mỏng màu vàng
nhàn nhạt rơi lả tả phủ lên lớp kê nâu sẫm. Cuối cùng là
một lớp đường mỏng, nhất định phải là đường trắng mịn
để khi ăn gây hiệu ứng âm thanh. Rồi người bán ghé cái sống
dao vào giữa mảnh bánh đa đã dày lên trông thấy ấy, ấn nhẹ
để chia nó làm hai nửa, úp vào nhau. Người ăn phải ngay lập
tức đón lấy chiếc sandwich lạ lùng ấy và cắn. Miếng bánh đa
kêu "rốp" một cái, những hạt đường nhỏ lạo xạo
trong miệng, cái mùi vị ngang ngang của kê ngâm nước vôi được
vị ngọt của đường cùng mùi thơm của đậu xanh và bánh đa làm
dịu đi. Một loáng sau, miếng bánh đa kê đã trôi tuột xuống
bụng, chỉ còn lại mấy mảy đậu và tí tẹo đường dính lại
quanh miệng. Người bán thì đã nhận số tiền lẻ một đôi ngàn
và đi mất rồi, muốn ăn thêm cũng không được, đành liếm mép
chờ lần sau gặp thì lại ăn vậy!
Sở dĩ phải chờ lần sau
gặp là vì không có quán hàng cố định nào bán bánh đa kê cả.
Món ăn này 100% thuộc về đường phố, thuộc về vỉa hè. Một
người phụ nữ, có thể trẻ, có thể lớn tuổi, hoặc một tay
cắp rá một tay xách túi bánh đa, hoặc chở thúng ở yên sau xe đạp
và đặt túi bánh đa trước giỏ, đi rong khắp phố với một
tiếng rao vừa đủ nghe, ai để ý thấy thì gọi lại mua, không thì
thôi. Món ăn bình dị đến rồi đi rồi khiến người ta phải thòm
thèm bằng cái cách khiêm nhường chừng mực như thế.
Xét kỹ ra, cái tên “bánh đa kê” có lẽ không
được đầy đủ cho lắm. Món ăn này phải có tên là “bánh đa
kê đậu xanh đường” mới đúng. Nhưng ấy là kiểu đặt tên
theo thành phần công thức cứng nhắc rồi, những người khách ăn
thường xuyên chẳng dài dòng như thế bao giờ, thường họ chỉ
gọi món này bằng một chữ “kê” gọn lỏn. Thì người ăn
với món ăn cũng như bạn bè thân thiết ấy mà, biết nhau quá
rồi, thân nhau quá rồi, gọi nhau bằng tên tục, bằng nickname thôi,
cần gì phải gọi cả tên họ lẫn tên đệm nhau ra…
© Tran Thu Trang
|