Thư hằng tuần (số 84) 

Hà Nội, ngày 24 tháng 10 năm 2007

Chủ nhật trước, một bác bạn mẹ tôi đưa cháu trai đến nhà tôi chơi. Nói là đến chơi đơn giản chứ tôi biết tỏng là bác lại muốn mối mai mái môi để tôi có người yêu. Sau cả buổi chiều chuồn ra ngồi quán café vỉa hè vừa “lánh nạn” vừa trò chuyện với chim vành khuyên, tôi ung dung về nhà, tưởng khách ngồi lâu thế phải chán rồi. Ai dè, vẫn chưa chán! Tôi bị túm đi ăn một bữa cơm tối thân mật (nghe nói còn thêm một cữ cà phê nhạc sống dành riêng cho hai người nữa), đành phải giở trò tiểu nhân để đào tẩu khỏi cái vụ cưỡng ép tơ duyên này. Tôi ăn mặc thật lôm côm và ăn uống thật nhồm nhoàm, thỉnh thoảng lại còn buông mấy câu như tiên tổ sư con bà nó. Khỏi phải nói, bác kia và anh chàng cháu trai kinh hoàng đến mức nào, ăn xong bữa là chào tạm biệt luôn. Mẹ tôi thì vừa ngán ngẩm vừa xấu hổ với bạn, đợi họ về rồi mắng mỏ tôi một trận nên thân. Tôi nghe mắng, chẳng muốn giải thích, chỉ thấy nhẹ cả người.

Tôi mới đọc được blog của một bạn đọc kể về chuyện mua sách của tôi. Chuyện rằng, một lần, vì đã đọc cuốn Nhật ký tình yêu TIO và thấy “có phong cách”, bạn ấy định mua cuốn Phải lấy người như anh của cùng một tác giả để đọc thêm, nhưng lại thấy những lời chê ở sau bìa sách và quyết định không mua nữa. Sau đó, bạn ấy nghĩ lại, cảm thấy tiếc. Bạn ấy viết: “Có lẽ đó là cách thử não của chị ấy chăng? Để những ai đọc sách của chị phải là người biết chọn sách, không vì những lời của người khác mà bỏ qua một cuốn sách hay”. Tôi đọc đoạn đấy, tự dưng thấy vui vui. Bạn ấy kém tôi 7 tuổi, chẳng quen biết gì, thế mà nói ra được một phần ý nghĩ của tôi, các bạn bảo có đáng vui không? Quả là khi làm cái bìa như vậy  tôi muốn thử độc giả một chút, nói đúng hơn, tôi muốn lọc độc giả. Tôi nghĩ rằng những người đã chọn một cuốn sách toàn lời chê ngoài bìa thì nếu không phải là người dũng cảm, hiểu biết và ham hiểu biết, có chính kiến, nhạy cảm thì cũng phải cởi mở hoặc ít ra là thích đùa. Tôi nghĩ những người như vậy đọc Phải lấy người như anh thì mới thấy đồng cảm, mới tâm đắc và mới nhìn ra điểm thú vị của nó

Tất nhiên, không phải ai bỏ tiền mua cuốn sách có lời chê ở bìa sau cũng dũng cảm, cởi mở, thích đùa, nhạy cảm, hiểu biết và ham hiểu biết…như tôi nói. Một số người mua đơn giản vì không để ý đến bìa sau viết gì thôi. Chẳng thế mà tôi gặp vài chuyện phiền toái nho nhỏ với cái bìa sách chả giống ai này. Một tờ báo đem cái bìa sách toàn lời chê ấy cho vào bài Những kiểu câu khách lạ đời với những lời bình luận không hay ho gì (họ bảo tôi coi thường độc giả). Một bạn đọc không ưa cuốn Phải lấy người như anh mà tôi đã có dịp nhắc đến ở bức thư tuần số 72, trong lúc tranh luận với các bạn đọc ủng hộ tôi đã đem những lời chê trên bìa sách ra làm ví dụ dẫn chứng rất hùng hồn (!)... Tôi đọc tất cả những bài ấy, thấy buồn, thấy chán, thấy bực, thấy tức, nhưng cũng chỉ biết tự trách, ai bảo mình ngu, có đuôi không giấu đi lại còn ngoe nguẩy thò ra cho người ta nắm được! Rút kinh nghiệm thương đau, ở lần tái bản sắp tới, tôi cho lên bìa sách toàn lời khen.

Trở lại với chuyện mai mối ở đoạn đầu. Sở dĩ tôi lôm côm và nhồm nhoàm là vì tôi nhìn anh chàng kia và đoán anh ta không phải là người phù hợp với mình, tôi làm vậy như một phép thử. Nếu không phù hợp thật, anh ta sẽ thấy luôn tình hình thực tế, dành thời gian tìm hiểu đám khác. Còn nếu phù hợp, anh ta sẽ vui vẻ chấp nhận con người tôi và mối quan hệ giữa chúng tôi vì thế sẽ bớt đi cái giai đoạn gượng gạo õng ẹo giả dối ban đầu. Trong chuyện kết bạn, tôi cũng áp dụng biện pháp lọc tương tự, bộc lộ nhiều điểm xấu, ai bỏ qua được thì chơi, ai không bỏ qua được thì tránh. Việc này khiến tôi không có nhiều bạn và thường bị mang tiếng là dở hơi, vô duyên, điên, rồ, tâm thần (ôi, những từ ngữ mới đẹp làm sao!). Chả mấy chàng muốn tiến trên mức tình bạn với tôi. Nhưng không như chuyện bìa sách, tôi rất bằng lòng với tình trạng này và sẽ không làm gì để thay đổi. Tôi sẽ vẫn hâm hâm và tham ăn, lôi thôi và chửi bậy, ghen tị và đồng bóng như tôi bây giờ. Bạn đoán xem tại sao điiii.

Trang

Tái bút cho tiếng Việt: Tuần trước có một bạn hỏi tôi rằng sổ mũi hay xổ mũi mới đúng chính tả. Tôi biết là sổ mũi rồi nhưng cũng vẫn tra từ điển lại cho chắc. Nhờ tra từ điển mà tôi phát hiện ra một điểm thú vị, ấy là từ sổ trong sổ mũi còn có nghĩa là nét mực vạch thẳng từ trên xuống. Tự dưng tôi liên tưởng mực với… nước mũi. Sở dĩ ta gọi việc chảy nước mũi là sổ mũi vì nước mũi cũng chảy thẳng từ trên xuống thành một nét nhỏ. Trời ơi, tôi bắt đầu hâm quá đà rồi!!! 

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 85

 

 

 © Tran Thu Trang