Duỗi một chút
Những trò lố hay Vietnam Idol và Trần Thu Trang
Em không thích xem TV. Thậm chí mấy lần quay
phỏng vấn đối thoại phóng sự với các đài truyền hình xong,
em cũng quên béng giờ phát sóng, phải đợi bạn bè gọi điện í
ới bảo hôm nọ tao thấy mày trên kênh này kênh kia mới giật mình
hỏi lại “trông tao lên hình có ngu lắm không?”. Thế mà mấy
tháng gần đây, em chăm ôm TV lắm, hẳn một hai lần một tuần nhé,
thứ Tư và thứ Sáu nhé, hào hứng xem Thần tượng âm nhạcViệt
Nam nhé.
Thần tượng âm nhạc Việt Nam, tên giao dịch
là Vietnam Idol, hay gọi theo lời thằng bé 3 tuổi con bạn em
là Việt Nam Ai Đồ, được Việt hoá theo một mô hình thi
cử mà ông Simon Fuller sáng chế ra. Đây là một cuộc thi âm nhạc
trớ trêu khi càng vào vòng trong ban giám khảo càng mất giá, ý
kiến nhận xét chẳng được coi ra cái đinh gì! Với thể lệ ai
nhận nhiều tin nhắn bình chọn người ấy là thần tượng, kết
quả cuộc thi phụ thuộc hoàn toàn vào ngón tay cái của khán giả.
Mà em phải nói thật, đến não của khán giả còn chả tin được,
nữa là ngón tay cái.
Ở vòng đầu, khi ngón tay cái chưa nhúng vào, em
theo dõi Việt Nam Ai Đồ rất chăm chú. Phải nói đây là
một chương trình TV mang tính thư giãn cao nhất mà em đã từng xem,
vui hơn cả mấy tiết mục Gặp nhau cuối tuần (hay còn gọi
là Vật nhau đuối dần) với lại Gala cười… ruồi.
Đời thuở nhà ai, thí sinh vừa bị loại đã lẩm bẩm chửi giám
khảo ngay trước máy quay, rồi lăm le làm thần tượng âm nhạc mà
giọng hát lẫn phong cách biểu diễn còn thua mấy anh dắt xe của
tụ điểm karaoke vườn. Những điểm trớ trêu nhố nhăng ấy
xuất hiện trên truyền hình - phương tiện thông tin đại chúng lâu
nay vẫn được tiếng là đạo mạo - khiến một đứa không bình
thường như em cảm thấy rất phấn khích.
Đến lúc chương trình không còn tí buồn cười
nào nữa thì em lại đâm ra yêu thích một vài thí sinh, mà lỡ yêu
rồi thì phải theo dõi tiếp chứ biết làm sao… Thật không may
cho những ca sĩ em yêu thích, Hải Yến và Thảo Trang, dù em đã ỉ
eo nhờ thêm cả bạn bè bình chọn cho họ, họ vẫn bị loại khá
sớm. Đọc blog của họ thấy họ buồn và thất vọng, em cũng thương
lắm, nhưng nói chung… nhẹ cả người, vì cái tài khoản điện
thoại trả trước của em không tiếp tục sụt giảm kinh hồn
nữa. Mấy tuần trở lại đây, em từ bỏ cái TV, trở lại nhịp
sống bình thường, đọc sách hoặc ra đường vào mọi buổi tối,
kể cả thứ Tư và thứ Sáu.
Đến thứ Tư vừa rồi, nghe loáng thoáng đó là
đêm thi cuối cùng, em mở TV để xem ai sẽ là Ai Đồ của
đám đông. Nhưng cái sự câu giờ của ban tổ chức phải gọi là
bậc thầy. Còn có haiii thí sinh mà cũng bôi ra được nguyên một
chương trình dài tiếng rưỡiii đồng hồ với những bảyyy bài hát
và vô số những đoạn sấm vang chớp giật giương ảnh vỗ tay. Còn
kết quả thì tuần sau mới biết! Thôi thì cũng lỡ ở nhà, em
bấm bụng xem xem một trong hai người sẽ là thần tượng hú hét
ra làm sao.
Lady first (dịch nôm là iêu tiên phụ nữ),: Phương
Vy, hát ba bài thì có một bài theo phong cách Dance trên MTV hiện đại
với quần soóc áo tay rộng như kimono của mấy con ma trong truyện
tranh Nhật, một bài chầm chậm trữ tình soirée xẻ ngang đùi theo
lối phòng trà miền Nam Việt Nam những năm 1960-1970, một bài tông
nhanh đội mũ cao kiểu ca sĩ nhạc Bebop Jazz ở nước Mỹ những năm
1940. Chọn bài hợp giọng, trang phục ấn tượng, mặt xinh, dáng
đẹp, cãi giám khảo rất tự tin. Ờ, em này mà làm thần tượng
thì cũng không đến nỗi nào!
Ngọc Ánh, hát ba bài thì một bài thể acoustic
mộc mạc pha gào rú quằn quại hơi bị giống Thanh Lam, một bài
thể sến nhẹ nhái phong cách Tuấn Ngọc… tất nhiên là bắt chước
không mấy thành công (nếu không muốn nói là hát và biểu diễn
như cơm nguội, xìu xìu ển ển). Đến bài cuối cùng có tí biến
đổi thì hỡi ôi… không ngửi được. Em có thâm niên nghe Rock mười
mấy năm, bài Đám cưới chuột của Gạt tàn đầy em
đã thuộc làu từ thời tay trống của họ còn là mademoiselle Doãn
Hương. Em không thể chịu nổi cái thói hát sai lời be bét đến mấy
lần lại còn làm ra vẻ rocker máu lửa, nhảy nhót nửa con ếch
nửa con vượn như thế!
Em không hiểu tại sao một người hát (em không
gọi là ca sĩ vì gọi vậy xúc phạm ca sĩ quá) chỉ ở mức biểu
diễn ở liên hoan ca múa nhạc quần chúng ven hồ Gươm chào mừng
ngày lễ tết còn lo bị ném dép đuổi xuống lại có thể đánh
bại những Hải Yến mạnh mẽ, Thảo Trang thanh thoát và Ngọc Minh
vững vàng để vào đến tận buổi thi cuối cùng. Nếu như Phương
Vy có phong cách riêng, làm chủ sân khấu khá chững chạc thì
Ngọc Ánh, với phong cách cóp nhặt, những câu trả lời nhạt
nhẽo và nụ cười ngoác miệng (cái này cũng lại bắt chước Hà
Anh Tuấn), chỉ gợi cho em hình ảnh một con rối vô hồn.
Các bạn ạ, em không thù oán với thí sinh, em cũng
không muốn viết những dòng bỉ bai cay nghiệt để đưa lên web chính
thức thế này, em chỉ định nói với bạn bè những ý kiến của
mình như một kiểu buôn chuyện xả bực thông thường. Nhưng bạn
bè em lại cung cấp thêm một số tin tức tổng hợp khiến em càng
cảm thấy bực hơn. Thế nào nhỉ, Ngọc Ánh là bồ nhí của một
người trong công ty tổ chức chương trình (em lưu ý các bạn chưa
biết, Ngọc Ánh tên thế thôi nhưng là con giai nhé) nên fan của
Ngọc Ánh vào nhà hát được xếp ngồi hàng ghế gần sân khấu,
tin nhắn bình chọn cho Ngọc Minh được/bị tổng đài chuyển sang
cho Ngọc Ánh, những nhận xét bất lợi về Ngọc Ánh của người
truy cập website vietnamidol.com.vn thì được xoá kịp thời (còn lời
chửi bới các thí sinh khác thì giữ nguyên)…
Tất nhiên, bạn nào thích Ngọc Ánh thì sẽ đưa
ra thông tin rằng gia đình Phương Vy giàu có nên bỏ tiền mua sim
điện thoại bình chọn để bẻ lại em. Nhưng xin thưa, nếu thực
sự có chuyện như vậy thì em vẫn tôn trọng và ủng hộ Phương
Vy. Ít nhất, thí sinh này cũng có khả năng và những biện
pháp cạnh tranh chỉ là để củng cố thêm, chứ không phải là cái
dạng “từ đen thành trắng, từ không thành có” nhờ mối quan
hệ cá nhân và những động tác đánh bóng hình tượng như trường
hợp Ngọc Ánh. Hơn nữa, việc dùng tiền mua tin nhắn trong một
cuộc thi có thể lệ lỏng lẻo như Việt Nam Ai Đồ cũng
chẳng có gì là không ổn, nó hoàn toàn hợp lệ (không ai cấm
việc gia đình bình chọn cho con em mình) và tương đối công bằng
(ai sử dụng ngón tay cái siêng năng hơn và sim điện thoại có
nhiều tiền hơn người đó thắng).
Túm lại, em đến với Việt Nam Ai Đồ vì
nó lố bịch một cách khá hồn nhiên. Bây giờ thì nó vẫn lố
bịch nhưng không còn hồn nhiên. Em vẫn theo dõi và khẩn thiết
mong rằng cái sự lố-bịch-đếch-hồn-nhiên này của nó không quá
quắt đến mức dựng lên một thần tượng âm nhạc giọng yếu,
vũ đạo kém, phong cách chán, ngoại hình xấu là em mừng lắm rồi!
30/09/2007
© Tran Thu Trang
|