Duỗi một chút
Duỗi một chút với Hanoi Bulgogi
Một trong những thú vui của em là ăn. Một trong
những thú vui của thú vui của em là ăn món ăn do chính mình nấu.
Mà đã nấu thì phải có bếp. Túm lại, em hơi bị giống bạn
Mikage nhà bác Banana Yoshimoto, thích bếp. Của đáng tội, đọc cái
truyện Kitchen của bác Banana, em vừa ngáp vừa giở, chỉ nhăm nhăm
canh đến những đoạn tả bếp với thứ ánh sáng ấm áp và các
thứ máy móc dụng cụ sáng choang. Hồi chưa thất nghiệp (và chưa
viết văn, tất nhiên) em ăn cắp thời gian ở văn phòng gúc[1] rồi góp được
nguyên một thư mục toàn ảnh nội thất nhà bếp xịn mịn màng.
Ngày ngày ngắm ảnh rồi nhìn lại thực tế căn bếp chật chội
tối tăm long vôi lở vữa nhà mình, em rất lấy làm buồn. Giờ,
nỗi buồn càng trĩu nặng vì bếp nhà em không chỉ có bồ hóng và
nấm mốc mà còn có chuột, gián, kiến, nhện, ốc sên. Cuộc xâm
lăng nhuốm màu mục nát này cộng với việc cơ quan mẹ em gần chợ và
có chỗ đun nấu khiến em mất hẳn thói quen ở lâu trong bếp.
Tất cả những việc em làm trong bếp bây giờ chỉ là cắm nồi cơm
điện và bày mâm bát hoặc đun nước sôi và bóc các gói đồ ăn
liền.
Ờ, em rào đón thế đã đủ để các bạn thông
cảm cho việc em ăn hàng như mỏ khoét chưa nhỉ? Nếu chưa đủ thì
em xin phép nói thêm là khi đi ăn hàng em rất thích chọn quán nào
mà mình được tham gia vào công đoạn chế biến một tí, cho đỡ
nhớ và đỡ quên kỹ năng làm bếp ấy mà. Từ trước tới nay,
em tưởng thoả mãn được yêu cầu nhớ-quên này chỉ có các quán
lẩu (trừ lẩu nấm - nhà hàng lẩu nấm A. ở Hà Nội phục vụ
tận bát, có lẽ thiếu mỗi công đoạn đút từng miếng cho
khách thôi). Nhưng hoá ra việc Việt Nam gia nhập WTO và việc các
đài truyền hình nhập ồ ạt các phim Hàn Quốc đem lại nhiều
lợi ích nhỡn tiền hơn em tưởng. Trong cái độ "ngô đồng nhất
diệp lạc thiên hạ cộng tri thu"[2] này, một loạt quán bung ra các
vỉa hè phố cổ Hà Nội, phục vụ một món ăn mới lạ: Thịt bò
nướng (nghe đồn là) kiểu Hàn Quốc.
Kể ra, nếu chỉ nhìn hình dáng thì cái món nướng
bán ở vỉa hè này cũng giống món Bulgogi
hay Pulgoki hay Pulkoki nhan nhản trong phim Hàn ra phết. Thịt bò sống nhăn nhé,
thái mỏng ướp gia vị nhé, nhóm bếp nhé, bắc một cái chả
biết gọi là chảo hay là vỉ lên, khách thấy miếng thịt nào đẹp
trai thì đi mà gắp nhé, thả vào chảo/vỉ nhé, khói lửa nghi ngút
nhé, một lúc chin chín thì lấy ra, xã giao làm hàng thì đùn đẩy
cho nhau một tí rồi xực, không thì mạnh ai nấy xơi luôn nhé. Còn
nội dung thì dĩ nhiên không giống lắm. Thịt bò trong món Bulgogi
được ướp xì dầu, dầu vừng, vừng, tỏi và rượu (chắc là
Soju - thứ rượu bán được đến ba tỷ chai một năm ở Hàn
Quốc), khi nướng xong phải lót một lớp rau diếp và lá vừng
rồi mới nhập khẩu. Còn món bò của ta thì giản tiện hơn, ướp
bột canh Hải Châu dầu ăn Tường An hành tỏi thông thường thôi,
nướng xong cũng chả cần rau lá gì, chấm qua tí muối tiêu vắt nước
quất là nhập tràng luôn! Thịt bò nướng vừa tới mềm mềm, hành
tây nướng kèm ngọt ngọt, quất và ớt chua cay, viết đến đoạn
này không hiểu sao lưỡi em nó cứ giãy giãy.
Mùa lạnh đang mon men đến, cái món nướng bắn
mỡ xèo xèo thơm điếc mũi ấy hút khách không chịu được. Nguyên
một đoạn phố Mã Mây tắc lại vì xe để tràn ra lòng đường (vỉa
hè dành cho người và bò rồi còn đâu), tốp nào chậm chân đến
sau thì cứ đứng đấy, hít khói xe với khói bếp, chờ nhà hàng
xếp chỗ. Cả chủ cả nhân viên đều trong độ tuổi tiềm năng
làm bạn đọc của Trần Thu Trang nhưng không còn mắt nào mà để
ý nổi những xe Vespa, máy ảnh Canon 300D với lại chuyện phải
lấy người như anh nào trong số các anh đẹp trai lồng lộng đến
ăn, chỉ xăng xái hò nhau đi thay viên cồn khô cho khách phía này,
lấy nước chấm không ớt cho khách mé kia, bưng hoa quả ăn kèm
cho khách bên nọ. Ngay cả bà bán hàng nước bên cạnh cũng không
thể ngồi im xem náo nhiệt mà tự nguyện biến mình thành hướng
dẫn viên ẩm thực, xắn tay thò đũa tận nơi thị phạm cách bày
biện chảo/vỉ nướng và nhắc khách ăn cà chua vào cho đẹp da. Bà
nhắc nhiệt tình đến nỗi có khách da đẹp lắm rồi cũng phải
gắp miếng cà chua lên để được yên thân.
Sau
khi lặc lè đứng dậy và trả đâu bảy chục ngàn cho suất hai người
ăn no đẫy, thấy cô chủ thông báo là quán sắp chuyển khỏi địa
điểm chật chội này rồi, tự dưng em lại thấy tiêng tiếc.
Tới chỗ mới tức là chia tay “ẩm thực guide” à? Rồi đây ai
sẽ quan tâm đến làn da em? Ai sẽ làm đối tượng để em quan sát
và xây dựng mẫu nhân vật phiền toái thích xen vào chuyện riêng
tư của người khác? Nhưng mà thôi, đoạn phố này gần công an phường
quá, đang ăn thấy các ông mặc sắc phục hằm hằm ập tới thu
xe phạt tiền thì mất ngon, lại tốn công giằng co xin xỏ rồi thêm
ức chế, chuyển là phải rồi. Giờ em chỉ mong hàng quán chuyển
dịch ổn định xong mà giá vẫn giữ nguyên ở mức mềm y như miếng
thịt bò em vừa ăn thôi, để em còn cầm nhuận bút viết văn đi ăn
cho đỡ nhớ và đỡ quên kỹ năng nấu nướng.
Tái bàn phím: Em viết xong bài này vài hôm thì nhận
được tin nhắn hàng loạt của quán báo địa điểm ăn nhậu chuyển
sang phố Hàng Đậu, lật đật tới thị sát chỗ mới, thấy cô
chủ vẫn nhớ mặt mình, rưng rưng quá.
[1] "Thuật ngữ chuyên môn" chỉ việc tìm kiếm bằng Google.com
[2] Ngô đồng một chiếc lá rơi/Thiên hạ cùng biết rằng trời
vừa thu - câu ngạn ngữ Trung Quốc được Vũ Bằng đặt cho chương
Tháng 8 của Thương nhớ mười hai.
© Tran Thu Trang
|