Hà Nội ... km

Là quê hương dù không phải quê hương (*) 

Chuyến đi Huế đến với em bất ngờ như một món quà chẳng nhân dịp gì. Một người bạn quen qua Yahoo 360, mới quen thôi vì tổng lượng ký tự chat qua chat lại của em và bạn chắc chưa đủ đựng trong một chiếc đĩa mềm, biết em đang chôn chân dưới đáy sâu nhất trong đồ thị hình sin của tâm trạng nên đã ngỏ lời mời. Và em, sau khi nhìn lại bản thân thấy những thứ để mất chẳng đáng cho người ta động tay động chân, đã dẹp những thứ giả thiết nghi ngại cố hữu trong đầu để quăng mình lên chuyến tàu xuyên đêm qua hơn sáu trăm cây số. 

Nếu tính mươi phút tàu chạy qua cầu Bạch Hổ và đón trả khách trên sân ga Huế rồi đi tiếp vào Nam cũng là một chặng thì em đã từng dừng chân ở đất cố đô rồi. Nhưng lần này, cuộc dừng chân của em ra tấm ra món. Em không chỉ được ngắm Huế, nghe Huế và nếm Huế mà còn được cân đo đong đếm Huế. Là em đang muốn nhắc đến những thứ Huế nhiều và Huế ít. Xin nói ngay, những thứ nhiều ít em sắp kể ra đây chỉ là cái sự đong đếm vô cùng đại khái và ngẫu nhiên của em thôi, người Huế đọc mà thấy em đong sai thì kéo áo em nhắc nhỏ một câu, mặc kệ em đỏ mặt, người Huế hỉ! 

Huế nhiều cây. Đường Phượng Bay tưởng chỉ có phượng hoá ra không chỉ có nhiều phượng mà còn độn thêm xà cừ. Nhà bạn bé tẻo tèo teo không có vườn tưởng không theo tục bày bàn thờ thờ cây hoá ra vẫn có một chiếc lọ thuỷ tinh buộc trên hàng rào, trong lọ chi chít chân hương. Dàn hoa sử quân tử ở Hội An với Hà Nội là “của độc” thì ở Huế có số lượng ngang với hoa giấy, thậm chí còn nhiều hơn tigôn. Em chưa đi Đà Lạt nên chẳng biết lấy gì làm đối trọng để so sánh số cây thông của Huế. Nhưng nếu Đà Lạt là hoa hậu thông, chắc Huế, với những cây thông có thân hình thon thả đều chằn chặn, phải đứng vai á hậu liền kề. 

Huế ít mèo. Ba ngày đầu em chỉ thấy hai dấu hiệu của mèo. Một là tiếng méo meo thảng thốt trên con đường ngoại ô chạy ngang lăng Minh Mạng. Hai là bức ảnh mèo to tướng kèm theo chữ “tiểu hổ” trên biển hiệu một nhà hàng đầu dốc Nam Giao. Tự dưng em móc hai dấu hiệu này vào với nhau và lấy làm e ngại cho chi nhánh Hội yêu Mèo mà em dự định sẽ mở ở nơi đây. Đến đêm cuối cùng ở Huế, em thoáng thấy một chú mèo có bộ lông đồi mồi chạy băng qua đường rồi mất hút sau tường rào một ngôi nhà thâm nghiêm. Dáng điệu của chú chàng cũng giống như những người Huế em gặp dọc đường, nhẹ nhàng, hơi mảnh dẻ nhưng rắn rỏi. 

Huế nhiều chó. Những con chó Huế chạy lông nhông đuổi theo xe máy hoặc đuổi theo nhau rồi lăn vào nhau mà dụi dụi mà hít hít, từ sáng đến chiều. Thỉnh thoảng trong cái đám vàng đen trắng Nhật Bắc Kinh Phú Quốc lẫn lộn đó còn nổi lên một vài tiếng hục hặc gục gặc, chắc là dấu hiệu của màn thể dục tiêu mỡ tập thể, vì em tìm mỏi mắt không có chó béo. Nói chung, cảnh tiêu dao tự tại của đám cố đô khuyển làm em tự dưng mất cảnh giác. Trên cẳng chân em còn hai vết sẹo chó cắn lâu lâu cũng ngưa ngứa, nhưng khi con chó choai ở quán ven đường bắc chân lên ngó em, em lại cầm lòng không đậu mà vuốt đầu nó một cái. May mà chó Huế hiền! 

Huế ít chỗ để đàn đúm ban đêm. Tối đầu tiên, từ Đập Đá rẽ xuống, bạn chở em xuôi theo con đường hun hút có hàng cau và lá trúc (thực ra là tre) giống thôn Vỹ của Hàn Mặc Tử để đến một quán café tường ốp gạch đá ong mang cái tên lấy ý từ một bài nhạc Trịnh - Đời Nghiêng. Chúng em ngồi bên một bộ bàn ghế nhỏ xíu, nhìn ra một hòn non bộ với hồ bán nguyệt không nàng nào nỡ rửa chân cũng nhỏ xíu, giương mắt ngó hết đoàn nam thanh nữ tú này đến tốp tài tử giai nhân khác ra vào, có cảm giác bao nhiêu người trẻ tuổi của Huế đều tập trung ở đấy cả. Ngoài ra thì chỉ còn tiết mục nghe ca Huế ố tang tình tang và môn massage chân từ nhân viên đến mùi thuốc ngâm không khác Hà Nội, thế là hết buổi tối, chín rưỡi đường phố đã thưa người lắm. 

Huế nhiều bảng hiệu in kiểu chữ thư pháp. VNI-ongdo, VNI-thufap2, VNI-thufap3, VNI-baybuom… những font chữ em tưởng chỉ dùng để thiết kế thiếp cưới và banner website truyện kiếm hiệp hoá ra lại xuất hiện với tần suất dày đặc trên những tấm biển hàng. Từ bảng sắt han gỉ tới hộp đèn trắng tinh nhấp nháy, em thấy những nét sổ nét mác đều tăm tắp ấy ngay cả khi lĩnh vực kinh doanh của cửa hàng chả có gì gọi là cổ kính hay mềm mại hết. Có lẽ cái sự thanh nhã xưa cũ của Huế chưa bao giờ là nhàm chán với cả chủ lẫn khách nên người ta tận dụng đủ phương cách để cho mọi thứ đều nhuốm vẻ phương Đông tha thướt như vậy mới cam lòng! 

Huế ít… 

Huế nhiều… 

Ờ mà tại sao em lại cứ ngồi kiểm đếm như một con mẹ lắm điều vậy nhỉ? Trong khi Huế có bao điều đáng nhớ mà chẳng ai đong nổi ít hay nhiều. 

Ấy là hai tiếng “Mụ ơi!” bạn dùng để gọi bà cụ giúp việc trong nhà, chữ “ơi” được đẩy lên một nốt cao cao, nghe thân yêu đến độ em cũng bắt chước theo và dùng để đặt tên thay cho cái tên đẹp của bạn trong điện thoại di động. 

Ấy là những bữa cơm của Mụ, canh mít non nấu tôm, cá thu, nước chấm rau muống, món nào cũng ánh sắc đỏ nhưng chỉ cay vừa phải để một đứa chưa bao giờ tự nguyện cho ớt khi ăn phở như em vẫn có thể “đánh” ba lưng bát rồi nằm kềnh ra nhà. 

Ấy là những hạt mưa Huế xiên chéo qua tán lá dày trước nhà hay qua những bức tường rêu ở lăng Tự Đức, là bãi lau đầy nắng bên trong đại nội, là con đường chạy giữa hai ngôi trường màu hồng mà màu hồng Quốc học đẹp hơn vì đó là trường bạn em đã học, là chiếc xích đu màu xanh nhìn ra hai chậu đỗ quyên nở hoa đỏ nơi em chờ bạn mỗi chiều hiu hiu gió, là nụ cười khuyết một chiếc răng của Mụ, là những giọt nước mắt của em… 

Thật đấy, em đã khóc khi tàu rời ga, khi ngước lên bầu trời thưa mây mà em tìm mãi không được từ gì diễn tả đành gọi là xanh thần kinh (chữ thần kinh nghĩa là kinh đô chứ không phải là bệnh tâm thần của em), khi thấy những cảnh vật vài ngày trước còn lạ lẫm nay thân quen quá mà cứ bình thản trôi qua cửa kính, khi biết có hơn một người ở lại đang dõi theo lo lắng cho mình. 

Người Do Thái thường nhét mảnh giấy ghi điều ước vào kẽ bức tường Than Khóc rồi úp mặt cầu nguyện, người Ý thường vừa ném một đồng xu xuống đài phun nước Fontana di Trevi vừa nghĩ về mong muốn của mình. Em đã làm tượng trưng cho cả hai việc đó, đã úp mặt vào một bức tường rêu sau Thế Miếu, đã ném đồng xu qua vai trái vào chiếc vạc sau điện Thái Hoà, nhưng em chưa kịp nghĩ tới điều gì. Nếu như điều ước còn hiệu lực, cao xanh ạ, em ước những điều đáng nhớ kia sẽ vẫn vẹn nguyên như vậy chờ em quay lại, dù chỉ nửa lần.   

8.2006

(*) Một câu thơ trong bài “Cố đô” của Xuân Quỳnh.

 


Trở lại Hà Nội ... km

 Xem tiếp Bài khác

 

 © Tran Thu Trang