Tản
văn - Tuỳ bút
Ba bảy đương vừa
Tặng lũ thảo mai vẫn ngồi với tôi ở T. và một người chưa
bao giờ ngồi với tôi nơi ấy
Cuối mùa xuân, đi uống cà phê ở quán T., thấy bạn bè gọi mơ
muối cũng a dua một cốc. Gọi mà chẳng có cảm xúc, vì cứ nghĩ
mơ muối quán này chắc cũng là loại mơ muối công nghiệp mua
sẵn ở siêu thị thôi, quả nào quả nấy đều chằn chặn, mùi
thơm thì ít vị mặn thì nhiều, uống cho tiện chứ đặc biệt quái
gì. Nhưng không phải, cốc mơ muối bưng ra vàng ươm màu mơ tươi,
nhấp một ngụm thấy dìu dịu thơm, cắn một miếng thấy ngăn ngăn
đắng. Rõ là mơ nhà mới muối. Mấy tuần sau, hầu như bữa nào
đến T. cũng thấy cốc mơ muối để trước mặt, không mình gọi
thì bạn gọi.
Uống mơ muối quán T. ngon, tấm tắc với nhau chán rồi lại lan
man sang chuyện ngâm mơ ở nhà. Đứa này khoe là nhà có lọ mơ ngâm
một năm nhưng chưa được động tới, đứa kia bảo nước mơ
cuối lọ pha rượu uống ngon lắm. Nhà em cũng có một lọ mơ mẹ
ngâm từ năm ngoái. Tết vừa rồi, em đã từng chắt thứ nước nâu
sánh trong lọ ấy ra pha với vodka và soda rồi đặt cho cái món
cocktail tự chế ấy một cái tên thuổng từ thơ Chu Mạnh Trinh,
“Thỏ thẻ rừng mai”. Em nhìn bọt sủi vàng – vàng mơ – đến
nửa ly, thở dài tiếc ngày xuân đương qua một nửa, chợt nhớ câu
thơ trong Kinh Thi.
Phiếu hữu mai,
Kỳ thực thất hề,
Cầu ngã thứ sĩ,
Đãi kỳ cát hề.
(Quả mơ rụng
Mười phần còn bảy
Ai muốn cưới em
Hãy mau chọn ngày)
Tất nhiên, Tết nhất đương vui, chẳng ai muốn cưới em để dông
cả năm, nên ly cocktail không tình yêu mang cái tên thơ ơi là văn
kia chỉ mình em uống cạn.
Nói đến tình yêu và văn thơ, em còn một chuyện khác cũng liên
quan đến tình yêu và lọ mơ ngâm. Số là có hai cô gái cùng thích
một anh chàng, chàng thì chưa chọn cô nào. Gần đến sinh nhật chàng,
một ngày cuối tháng Tư cũng như ngày em ngồi viết cái tản văn
này, cô thứ nhất hì hụi gấp 1000 ngôi sao giấy để vào lọ
thuỷ tinh thắt nơ đem tặng với lời chúc chàng thành công toả sáng
như sao. Cô thứ hai hì hụi ngâm một lọ mơ cũng để vào lọ
thuỷ tinh thắt nơ đem tặng chàng, không chúc gì cả, chỉ lí nhí
xa xôi mấy lời đại ý rằng sinh nhật năm sau chàng đem mơ ra
uống nhớ mời em. Các bạn bảo chàng sẽ chọn ai, cô Sao giấy
lấp lánh hay nàng Mơ ngâm ngọt ngào? Chàng chọn, vô cùng thương
tiếc báo tin, một cô khác hẳn, không biết gấp sao và ngâm mơ nhưng
biết mặc áo hở cổ khoe bộ ngực căng 90 cm.
Chuyện này chỉ là em hư cấu cho vui thôi nhưng văn chương gì thì
cũng có một phần sự thật. Các bạn có đồng ý với em không,
đời này làm gì có cô nào dại khờ gấp 1000 ngôi sao hay ngâm 850
g mơ để mong cưa đổ một người đàn ông chỉ biết cắm mặt vào
máy tính bất kể ngày đêm và thích uống nhất bia lon nhì bia chai…
May ra chỉ còn em, kẻ nổi tiếng vì không yêu người ta theo cách
họ muốn mà theo cách mình thích.
Và một buổi người ta lỡ hẹn, em ngồi ở T., thấy gánh mơ
cuối mùa đi ngang qua bèn gọi vào mua một cân đem về chia đôi
nửa ngâm đường nửa ngâm muối. Nghĩ đến vị mặn vị ngọt
của quả mơ do chính tay mình nhặt mình ngâm, em lại buột miệng
ậm ừ mấy câu Kiều cũ rích.
Quả mai ba bảy đương vừa
Đào non sớm liệu xe tơ kịp thì
Câu ấy là nàng Vân an ủi nàng Kiều thôi, chứ trải mười lăm năm
gió bụi thì vừa cái nỗi gì nữa mà vừa. Còn em, tuy chưa gió
bụi nhưng cũng chẳng phải đào non, lại đọc nốt khổ cuối
của bài Phiếu hữu mai.
Phiếu hữu mai
Khuynh khuông kí chi
Cầu ngã thứ sĩ
Đãi kỳ vị chi
(Mơ rụng hết
Nghiêng giỏ nhặt quả
Ai muốn cưới em
Hãy nói một lời)
Xuân đã cạn, cốc nước mơ ở T. đã cạn, còn mùa mơ đã qua
thật rồi.
Cuối
xuân năm 2008
© Tran Thu Trang
|