Tản
văn - Tuỳ bút
Xuất hành hướng trái tim
Bài đã đăng trên Tuổi Trẻ số Xuân Mậu Tý
Làn gió đông nam ẩm và ấm thổi qua chiếc chuông thủy tinh ở đầu
hiên làm nó reo lên những thanh âm trong veo, hấp tấp. Nhắm mắt
lại nghe, thêm chút tưởng tượng, thấy tiếng chuông hệt như
tiếng một đứa con gái tuổi cập kê đang lanh chanh nhắc đi
nhắc lại hai chữ “xuân xanh”.
Em gái ạ, mưa xuân chưa buông, lộc non chưa nhú, nhưng anh chàng gió
đông nam hiền hòa đã đánh bật cái gã gió đông bắc khắc
nghiệt tức là xuân không còn xanh nữa mà chuyển sang… ương ương
rồi. Em mau sửa soạn đón tiếp đi thôi.
Có bao nhiêu việc phải chuẩn bị cho lễ rước xuân? Nhiều lắm,
đủ để chép đầy một cuốn sổ con con. Giữa trang sổ mà chắc
chắn sẽ có nhiều măng, miến, nhiều lá dong, hoa đào, nhiều khăn
xinh, áo đẹp, nhiều tiền nong thu chi… nôm na là nhiều vật
chất, thể nào cũng phải có một dòng nho nhỏ dành cho một việc
hoàn toàn mang tính tinh thần mà vô cùng quan trọng: Xem tuổi tìm hướng
xuất hành.
Ấy là nói cho oai vậy thôi chứ thực ra chỉ có người làm ăn
lớn mới quan trọng chuyện xem tuổi nhìn mệnh tra sách này sách
nọ ra hướng xuất hành. Người trần mắt thịt tay trắng đầu
đen thì chỉ cần quyết chung chung rằng ngày đầu năm ấy mình
sẽ đi đằng nào, vào lúc mấy giờ, thế là đủ. Nhưng cái tục
lệ “thờ có thiêng kiêng có lành” của dân mình đánh đòn cũng
không bỏ được. Là công dân mạng tưởng không nghĩ ngợi, hóa
ra cũng phải mò vào tìm các trang lý số mà ướm hỏi ngó nghiêng
xem “các thầy” phán hướng nào lợi, giờ nào tốt.
Hướng thì đơn giản, Đông Tây Nam Bắc cũng phiên phiến. Bây
giờ ở chung cư hay mặt phố, xuất hành cứ phải theo hướng…
cầu thang và đường một chiều, Hỷ thần hay Tài thần không đến
thì cũng đành nhịn lấy chồng và lên lương thêm một năm chứ
biết làm sao. Nhưng còn ngày giờ vẫn chủ động trong tay, chẳng
nhẽ không ghé mắt một tí xem ngày giờ thuận cho việc… đi chơi?
Có nhẽ đâu thế!
Thấy bảo, năm nay mùng Một mùng Hai là ngày Trực Bế, Trực
Kiến, đều kị xuất hành. Muốn đi đâu phải đợi sang tới mùng
Ba là ngày Trực Trừ gì đó mới được. Giá kể các năm thì cũng
tặc lưỡi trùm chăn ngủ qua hai ngày Tết đấy, nhưng khổ nỗi
cả năm qua mình đã mang tiếng ế mà lại vừa nhận được một
lời đề nghị vô cùng đáng ngờ của một tên có đôi mắt lém
lỉnh hết sức… đáng ghét! Biết làm thế nào đây? Phân vân
lắm chứ.
Từ chối ư? Giải thích ra sao? Viện cớ này cớ nọ thì hắn sẽ
cho rằng mình kiêu, mình “chảnh bà cố”. Nói lý do ngày xấu
giờ hung thì hắn sẽ kết luận rằng mình là đồ mê tín ngu
muội (mặc dù mình đúng như thế, nhưng hắn nói thẳng ra thì
nghiêm trọng hơn nhiều). Rồi hắn dỗi, hắn giận, hay tệ hơn,
hắn bảo rằng “từ nay ông không thèm mời nữa!”. Trời ơi, không,
không thể từ chối được.
Còn nếu nhận lời? Nào ai mà biết trong cái ngày phải kiêng kị
xuất hành như thế, mình và hắn đi long nhong thì sẽ xảy ra
việc gì… Tai nạn giao thông? Xác suất không cao vì đường phố
hoặc rất đông hoặc rất vắng mà mọi người thì cũng cẩn
thận đi đứng đầu năm. Bị chém tiền gửi xe? Có thể lấy
tiền mừng tuổi bù vào. Gặp mưa không có chỗ trú? Thì sẽ có
cảnh đi trong mưa lãng mạn như trong phim Hàn Quốc. Trời ơi, mình
có cần phải ra sức nói đỡ như thế không?
Thật ra là rất cần. Vì cơ hội chỉ đến một lần còn mấy ngày
xuân thì ngắn ngủi. Đành rằng không có cơ hội này thì có giai
ngẫu khác, đành rằng xuân này qua thì còn xuân khác, nhưng nhạc
sĩ họ Trịnh đã dạy rồi, cuộc đời đó có bao lâu mà hững
hờ. Chỉ vì mấy câu dặn dò không đâu của ông Đổng Trọng Thư
đã chết cả ngàn năm lại ở tận bên Tàu mà đánh mất cơ hội
cho một mối duyên (có thể) đẹp đẽ thì... dở hơi quá!
Vậy thôi, chẳng cần phải quan tâm tới giờ Thiên Đức, Ngọc
Đường gì cả, cứ gửi cho hắn một tin nhắn dịu dàng và chờ
đợi thời khắc sau giao thừa để hắn đợi ngoài hiên nhà, mình
e thẹn đi ra.
Để cùng nhau hít sâu làn gió nam ẩm và ấm.
Để chỉ cho nhau những sợi mưa xuân vương vấn như tơ (tơ hồng,
hy vọng thế!) trên nhành cây đầy lộc non nhu nhú.
Để lắng nghe tiếng chuông gió trong vắt, nhanh nhẩu, như cô gái
tuổi cập kê đang đành hanh vòi vĩnh người thương.
Rằng: Xuân xanh… xuân xanh.
© Tran Thu Trang
|