Trích đoạn "Phải lấy người như anh"
...
Hai người bắt đầu sải những bước chân
ngược dốc, họ sắp kết thúc cuộc dạo chơi gió bụi theo đúng
nghĩa đen và giấc ngủ chắc đang đợi ở cuối đường. Thanh
nhìn đồng hồ trên điện thoại, 02:10 AM. Nhìn xuống bắp chân
rung rung theo mỗi bước đi lúc nào cũng có vẻ nhún nhảy vui tươi
của Vân, Thanh bỗng buột miệng hỏi:
- Vân có hạnh phúc không?
- Ngay lúc này thì có.
Bước chân phía sau Vân dừng lại. Nàng xoay
vai ngoái nhìn. Tối quá, chỉ thấy hình dáng, chẳng rõ đường
nét và cũng chẳng thấy những cảm xúc. Nàng gật đầu với
vẻ quả quyết nhất, giọng bình thản lạ lùng:
- Đúng thế đấy. Bây giờ tôi đang hạnh phúc.
Nàng tiếp tục quay đầu rảo bước, Thanh im
lặng đi phía sau. Nàng bước lên bậc cửa nghe giọng mình
lẫn vào trong gió như tiếng gọi hồn từ cõi âm u:
- Thanh chưa từng… biết sex?
- Chưa.
- Tại sao?
- Tôi không thích.
- Đáng tiếc!
Hai người đã vào đến nhà, cảm giác ấm và
an toàn thật dễ chịu. Vân cúi xuống bấm khoá, chiếc khoá
han gỉ, nàng cắn môi bấm mạnh:
- Thật tệ, đêm nay tôi thấy cần đàn ông.
Và tôi đã nghĩ đến Thanh.
Nhìn Thanh im lặng đi về phía cầu thang như
chạy trốn, nàng nhếch một nụ cười cay đắng. Hẳn anh ta đang
ghê tởm loại đàn bà nói toạc mọi việc thầm kín ra miệng
như nàng. Nàng chậm chạp cất chìa khoá rồi đi mò mẫm trong
bóng tối. Chẳng có gì phải vội vàng trong cái đêm quá
nhiều tâm trạng này.
Một ánh sáng lờ nhờ rọi trên những bậc
thang, Thanh đứng sừng sững ở chiếu nghỉ, nhìn xuống phía nàng
với một vẻ trầm lặng. Nàng bước nhanh và không nhìn vào
mặt anh ta. Lên đến chiếu nghỉ, nàng lách người tránh. Một
bàn tay đàn ông dày ấm giữ lấy tay nàng:
- Có thật là Vân nghĩ đến tôi không?
Vân
không trả lời, nàng rút tay ra và tiếp tục bước lên. Theo
mỗi bước chân nàng là quầng sáng của chiếc điện thoại
sắp hết pin, yếu ớt và hiu hắt.
...
© Tran Thu Trang
|