Thư hằng tuần (số 98)
Hà Nội,
ngày 29 tháng 1 năm 2008
Tôi có
một thú vui, hơi kỳ quặc, đó là bày trò thử lòng mọi người,
đoán trước phản ứng của họ và cười hi hí mỗi khi mình
đoán đúng. Từ trước đến nay tôi đã thử bày khá nhiều trò,
thường dưới dạng một bài viết trên mạng (đôi khi cũng có
hình thức khác như ghi lời chê sau bìa sách hoặc im im giả làm
người nước ngoài vào quán ăn, đợi đến lúc tính tiền mới nói
tiếng Việt) và thấy rằng, càng ngày mình càng đoán đúng
phản ứng của mọi người hơn. Tôi tự cho thế là mình đã
tiến bộ trong khả năng phân tích tâm lý nhân vật, một khả
năng không thể thiếu ở một người viết văn.
Tuần vừa
rồi, tôi lại thử khả năng phân tích tâm lý nhân vật lần
nữa, và lần này tôi lại đúng.
Cụ thể là
tôi cho bức ảnh chụp một chai nước hoa nhái lên blog, forum, yêu
cầu mọi người phát biểu cảm tưởng và đoán phản ứng. Tôi
đoán rằng sẽ chẳng mấy ai nhận ra đó là chai nước hoa nhái
và khi biết đó là chai nhái, một số người sẽ vội nói
rằng ngay từ đầu mình đã biết nhưng không nói ra vì lý do này
nọ… Trên
thực tế thì sau khi bài viết Mổ xẻ một
chai nước hoa nhái đưa lên, sự việc diễn ra đúng như tôi
dự đoán. Tôi và chị Vũ Thùy Trang (tác giả chính của bài phân
tích nước hoa) cứ nhấm nháy nhau cười hi hí. Và sau khi cười,
tôi chợt nổi hứng suy tư, liên tưởng sâu xa. Cái chuyện nước
hoa nước hoét cỏn con này hóa ra cũng khiến chúng ta bộc lộ
một vài nhược điểm to đùng.
Đó có
thể là thiếu tự tin: Bạn nhận ra là chai nước hoa có vấn
đề, nhưng bạn không nói ra vì sợ mình nói hớ, sợ tôi
phật lòng, sợ những người khác nhìn vào chê cười… Tất
cả những nỗi sợ ấy xuất phát từ sự thiếu tự tin. Nếu
bạn tự tin, bạn sẽ chả sợ những thứ vớ vẩn như vậy. Vì
xét cho cùng, đây chỉ là một chuyện nhảm nhí tầm phào,
chẳng ảnh hưởng gì đến vị thế đất nước, càng không phương
hại tới thu nhập hay kết quả học tập của bạn. Tuy nhiên,
nếu trong công việc hay học tập mà bạn cũng thiếu tự tin như
vậy thì bạn đã gián tiếp hạ thấp vị thế đất nước đấy.
Bạn có nghe rằng người Việt ta luôn bị chê là có khả năng
nhưng thụ động rụt rè không? Sự thụ động rụt rè đến
từ những biểu hiện rất nhỏ như chuyện nhận ra mà không nói
thế này thôi.
Đó có
thể là sự thiếu tự trọng: Bạn không đủ hiểu biết và sành
sỏi để nhận ra đó là chai nước hoa nhái nhưng bạn lại không
thẳng thắn thừa nhận việc đó (rất đơn giản, chỉ cần nói:
“Tôi không biết” là xong). Khi thấy người ta nói nó là nhái,
bạn vội vàng hùa theo, làm ra vẻ như là chính mình cũng nhận
ra từ lâu. Theo tôi, đó chính là thiếu tự trọng. Điều này
còn nguy hiểm hơn thiếu tự tin nhiều. Vì một người không đủ
tự trọng đến nỗi nhận vơ cả một thứ vặt vãnh và phi
lợi nhuận như kiến thức về một chai nước hoa, thì sẽ
sẵn sàng nhận vơ những thứ lớn và đem lại lợi nhuận
nhiều hơn như bài kiểm tra, luận văn, bằng cấp, thành quả
lao động - sáng tạo... Và một đất nước sẽ ra sao nếu người
đi học thì quay cóp, người đi làm thì gian dối, người sáng
tạo thì ăn cắp?
Đó có
thể là sự thờ ơ, vô cảm: Bạn biết chai nước hoa có vấn
đề. Bạn biết có thể người mua chai nước hoa đã bị lừa.
Nhưng bạn im lặng, bạn không cung cấp kiến thức, mặc kệ
cho người mua lĩnh hậu quả và những người khác có thể bị
lừa trong tương lai. Đó chính là sự thờ ơ, vô cảm. Xã hội
sẽ ra sao nếu ai cũng như bạn, có hiểu biết mà không chia
sẻ, thấy điều xấu mà không tìm cách ngăn chặn? Dân trí
sẽ mãi thấp lè tè còn tội phạm và cái ác sẽ hoành hành.
Chết
chửa, hình như tôi bắt đầu lên cơn lẩm cẩm rồi. Từ chai
nước hoa bé tin hin mà tôi lôi ra toàn chuyện đao to búa lớn.
Nhưng các bạn hãy thử nghĩ mà xem, chẳng phải mỗi người
trong chúng ta cùng với những hành động rất nhỏ của mình đã
góp phần làm nên xã hội, làm nên đất nước ư? Thay vì kêu
ca rằng xã hội ngu dốt lọc lừa, đất
nước nghèo nàn lạc hậu, bạn hãy làm một việc để góp
phần thay đổi tình hình. Đừng nghĩ việc đó là phải hoành
tráng ghê gớm, đôi khi nó chỉ đơn giản là nói với người
khác rằng bạn biết hay không biết điều gì, vậy thôi.
Hẹn các
bạn thư tuần sau.
Trần Thu
Trang
Tái
bút cho tiếng Việt:
Tiếng Việt có những từ mượn của Trung Quốc nhưng dùng
với nghĩa khác hẳn. Chẳng hạn như từ khuất tất, 屈膝.
Từ này trong tiếng Hán có nghĩa đen là uốn cong gối, nghĩa bóng
là chịu nhục (thì quỳ gối mà). Trong tiếng Việt, nó lại để
chỉ việc gì đó không đàng hoàng, không minh bạch.
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|