Thư hằng tuần (số 97) 

Hà Nội, ngày 23 tháng 1 năm 2008 

Tuần vừa qua, cả nước sôi sùng sục lên với những hình ảnh bạo hành trẻ em ở Biên Hòa. Tôi theo dõi sự việc với những cảm xúc khó tả. Có lẽ tôi sẽ dành bức thư này để nói về chuyện bạo hành trẻ em, dưới một góc nhìn khác, góc nhìn của một cựu nạn nhân. 

Trong những năm tuổi thơ của mình, tôi phải chịu nhiều tổn thương cả về thể chất và tinh thần. Đó là cả một câu chuyện dài… 

Mẹ tôi lập gia đình năm 20 tuổi, 21 có con, đến năm 24 đã mất chồng. Vì tôi là con gái và vì mẹ vốn không hợp tính, người thân bên nội hầu như bỏ mặc hai mẹ con. Từ đó đến nay, mẹ tôi ở vậy, một mình gánh vác gia đình. Cuộc sống chật vật đem đến nhiều lo toan, áp lực, mẹ tôi chẳng còn thời gian để tiếp cận và tìm hiểu các phương pháp nuôi dạy con đúng đắn. Mẹ đối xử với tôi theo cách mà các bạn bây giờ mà nhìn thấy chắc sẽ báo công an ngay lập tức. Không chỉ là bạt tai như bà Quảng Thị Kim Hoa, mẹ còn đánh tôi gãy tay, sứt răng, thậm chí lấy dây thừng thắt cổ tôi, vì những “tội” mà đứa trẻ nào cũng mắc: không ăn, viết chữ xấu, làm vỡ, hỏng đồ đạc...  

Đó là về thể chất, còn những tổn thương tinh thần mới gọi là nặng nề. Mẹ nói với tôi những lời người bảo mẫu ở Biên Hòa ném vào mặt bọn trẻ. Mẹ thường xuyên dọa lột hết quần áo đuổi tôi ra đường. Mẹ bóc ảnh diễn viên, ca sĩ mà tôi dán trong phòng đem vứt xuống mương. Mẹ đem cho con mèo mà tôi vất vả lắm mới cứu được, mặc cho tôi khóc hết nước mắt. Mẹ nói không tốt về tôi trước mặt các bạn… Cho tới bây giờ, mỗi khi nghĩ lại những chuyện đó, tôi vẫn không khỏi đau lòng. Tôi biết mẹ tôi có lý lẽ riêng khi làm tất cả những việc ấy, mẹ chỉ muốn tôi ngoan ngoãn và nên người (theo cách của mẹ). Nhưng những hành động ấy vô tình khiến tôi trở nên sợ hãi, thiếu tự tin và, biết nói thế nào nhỉ, không bình thường. Rất nhiều người nói tôi có vấn đề về tâm thần và bản thân tôi cũng thấy vậy, tuy chưa đến mức phải nhập viện nhưng nó cũng khiến tôi gặp rất nhiều khó khăn trong các mối quan hệ xã hội. Tôi cứ ước, giá như mẹ nương nhẹ, chịu khó trò chuyện với tôi hơn, giá như mẹ quan tâm tới cảm xúc, suy nghĩ của tôi hơn… thì có lẽ tôi đã không quá nhạy cảm và cay nghiệt như hiện nay. 

Giờ, cuộc sống bớt nhọc nhằn hơn nên mẹ tôi cũng khác xưa. Mỗi lần theo dõi tin tức về các vụ bạo hành trẻ em, bà thường rất phẫn nộ. Bà thường đòi tử hình những kẻ đối xử không tốt với con người khác mà quên béng mất là ngày xưa bà đối xử với tôi còn kinh dị hơn nhiều. Tôi thì nhìn mọi thứ bằng cặp mắt bình thản, đôi khi còn đem chuyện này ra đùa cợt. Nhưng những vết tích thời thơ ấu vẫn còn đó. Dù học ngành sư phạm và có đầy đủ kiến thức về sức khỏe, dinh dưỡng, tôi không có ý định sinh con, thậm chí tôi cũng tránh tới gần bọn trẻ, vì tôi lo sợ hậu quả của những gì mà tôi đã trải qua sẽ ảnh hưởng tới hành vi cư xử của tôi với chúng… 

Thật khó để nói ra tất cả những việc này. Tôi đã nói ra được một cách khá nhẹ nhàng. Tôi không định tìm sự thương cảm của các bạn. Tôi chỉ muốn các bạn nhìn vào hoàn cảnh của mẹ con tôi để suy nghĩ cho tương lai. Đừng kết hôn và có con khi còn quá trẻ, khi còn quá thiếu kiến thức chăm sóc gia đình, khi còn quá khó khăn tài chính. Vì khi bạn không đủ khả và kỹ năng làm cha mẹ, những vụ bạo hành tồi tệ mà người ta đang lên án trên báo chí có thể sẽ diễn ra dưới mái nhà bạn. Mà không phải đứa trẻ nạn nhân của bạo hành nào lớn lên cũng đủ vô hại để chỉ ngồi một chỗ ôm máy tính viết những bức thư hằng tuần… 

Trần Thu Trang  

Tái bút cho tiếng Việt: Nhân tiện chủ đề bạo hành, tôi sẽ nói với các bạn về một từ cũng mang màu sắc bạo hành, đó là từ thóa mạ. Chắc hẳn bạn đã dùng nó mà không để ý đến nguồn gốc. Thóa mạ là từ gốc Hán, 唾罵, chữ thóa là nhổ nước bọt, còn chữ mạ là mắng chửi. Hai từ này ghép vào nhau thì thành một hành vi bạo hành điển hình, nhỉ.

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 98

 

 

 © Tran Thu Trang