Thư hằng tuần (số 76) 

Hà Nội, ngày 28 tháng 8 năm 2007 

Này, bạn có nhận thấy gần đây tôi hay viết thư hằng tuần theo kiểu dây dưa không? Tuần trước đã nói về một vấn đề, tuần sau lại thấy lôi tiếp vấn đề đó ra giải trình thêm cái này cái nọ. Trăm sự cũng tại các vấn đề tôi nói tới cơ! Chúng thuộc dạng các vấn đề nói một thư thì… không đã. Chẳng hạn như cái vụ hôn hiếc này này, tôi thấy còn bao nhiêu là thứ cần eo xèo. Thôi thì bạn thông cảm cho cái thói lắm điều của tôi vậy nhé. 

Ở thư tuần trước tôi đã nói về chuyện nụ hôn bị xua đuổi. Tuần này, tôi sẽ thử phân tích nguyên nhân tại sao người ta đối xử với nụ hôn mà cứ như với cái gì rất tởm vậy. 

Nguyên nhân số 1 có lẽ là sự lạm dụng khái niệm thuần phong mỹ tục trên các báo khiến người ta ác cảm với nụ hôn. Đọc 10 bài báo nói về chuyện giới trẻ bày tỏ tình cảm nơi công cộng thì có đến 9 bài nhắc đến khái niệm này. Người ta bảo những nụ hôn đang làm hư hại nó. Người ta kêu gọi giữ gìn nó, bảo vệ nó. Vậy, nó là cái quái gì mà ghê thế? Tôi nói thật là tôi không biết. Và tôi đoán là cũng chẳng mấy ai biết đâu! Người ta cứ vin vào một cái rất chung chung trừu tượng như thế để ra vẻ cảnh báo xã hội ấy mà. Nhưng giờ hay thử đặt câu hỏi ngược lại. Để giữ gìn thuần phong mỹ tục, những người yêu nhau ngày nay sẽ phải làm gì? Mỗi bên ôm một cái nón quai thao to như cái khiên che trước ngực và đứng cách nhau cái giậu mồng tơi hò ơ đối đáp như mấy trăm năm trước à? Hay sẽ phải làm đơn xin phép cơ quan đoàn thể và trình giấy chứng nhận có dấu của phường trước khi tìm môi nhau? Hay là sẽ phải chở thẳng nhau vào khách sạn hoặc nhà nghỉ để “khuất mắt trông coi”? 

Nguyên nhân số 2 là thói quen phán xét mà không chịu nhìn lại mình của mọi người. Ta hãy bỏ qua những ông già bà cả vì họ thấy chướng mắt với mọi thứ mới mẻ (trong quan niệm của những bậc lão thành này thì việc ngồi quay lưng vào cổng chùa chụp ảnh lưu niệm cũng bị coi là vô đạo đức chứ đừng nói là hhhôônnnnn nnhhaaauuuuu!). Hãy xem những người hay “cảnh báo” về việc bày tỏ tình cảm nơi công cộng là ai? Nhà báo, nhà giáo, các bậc phụ huynh có con chưa lớn lắm... Nói chung toàn những người đáng kính cả! Họ, rúc an toàn trong cái địa vị đáng kính ấy, vội vàng quên phắt những năm tháng tuổi trẻ, khi những nụ hôn đầu tiên của chính họ có thể cũng diễn ra ở một góc công viên hay một quán café. Và họ nói về chuyện hôn nhau như thể từ trước đến giờ họ mới chỉ chạm vào miệng người khác giới khi phải hô hấp nhân tạo người chết đuối không bằng! 

Nguyên nhân số 3 chính là cách hôn của các bạn trẻ. Không, không thể gọi đó là nụ hôn mà phải gọi là một tổng thể các động tác hôn, hít, kéo đẩy, sờ soạng, mò mẫm, thậm chí là vật lộn... Niềm khao khát khám phá thân thể nhau của các đôi uyên ương (mà uyên ương trống thường chiếm phần chủ động) khiến cho cảnh tượng lẽ ra khá dễ thương và ngọt ngào lại biến thành phản cảm. Điều này thật ra cũng dễ hiểu, người Việt Nam mình có mấy ai được làm quen với những cử chỉ âu yếm ở gia đình hay trường học đâu. Tất cả những kỹ năng bày tỏ tình cảm chúng ta có được chỉ là học lỏm trên phim ảnh, đợi đến lúc kiếm được một cô (anh) người yêu thì “diễn” theo thôi. Khốn nỗi, nhiều khi tình cảm thì đang ở giai đoạn phim tình cảm lãng mạn nhưng người ta lại cứ thích diễn theo phim khiêu dâm tươi mát nên mới khiến nhiều con mắt trái đỏ con mắt phải ngứa!

Nguyên nhân thì tạm cho là như thế, bây giờ hãy thử tìm giải pháp khắc phục. Giải pháp triệt để nhất nhưng cũng vô vọng nhất là việc kêu gọi những người yêu nhau ngừng hôn nhau. Cũng vô vọng không kém là giải pháp khơi gợi ký ức tuổi trẻ và sự cảm thông của những người lớn đáng kính. Một cách tương đối khả thi là xây dựng - quy hoạch thêm nhiều không gian dành riêng cho các đôi tình nhân. Phương án cuối cùng mà tôi nghĩ ra là mở các lớp dạy người ta hôn nhau có phong cách, có văn hoá. Bạn nào mở lớp thì nhớ trả tiền ý tưởng cho tôi đấy! 

Trang 

Tái bút cho tiếng Việt: Tuần trước, tôi có nói đến nguồn gốc của từ tám và nhận được phản hồi của hai độc giả. Người thứ nhất nói rằng trước năm 1975, trên đài phát thanh Sài Gòn có chuyên mục hài kịch “Chuyện ông Tư, bà Tám” rất hay, nhân vật trong hài kịch này chính là cảm hứng cho từ bà támtám mà người Sài Gòn hay dùng. Người thứ hai cho rằng cuối những năm 1990, chuyên mục dành cho thiếu nhi của đài phát thanh Thành phố Hồ Chí Minh cũng có nhân vật bà cụ Tám, và bà Tám này chính là từ nguyên của từ tám kia. Tôi không sống ở miền Nam nên không có điều kiện kiểm chứng và nghiên cứu sâu hơn nên chỉ biết đưa hai ý kiến của hai độc giả ra đây, coi như có thêm giả thuyết để các bạn lựa chọn. Chọn xong lại đi tám vòng quanh, các bạn nhỉ!

   

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 77

 

 

 © Tran Thu Trang