Thư hằng tuần (số 74)
Hà Nội, ngày 14 tháng 8 năm 2007
Ôi, các bạn ơi, tôi thấy mình thật mệt
mỏi. Tôi đã khốn khổ vì anh ta. Tôi đã chạy theo anh ta bao
nhiêu lâu. Tôi đã cố gắng làm việc để xứng với anh ta. Tôi
đã hồi hộp trước từng biểu hiện của anh ta. Cứ mỗi
dịp cuối năm là tôi đứng ngồi không yên vì anh ta. Vậy mà
anh ta không thương xót tôi một chút nào, bây giờ mới giữa năm
mà anh ta đã khiến tôi hụt hơi đến phát khóc. Anh ta nhẫn tâm
cuỗm hết số tiền mồ hôi nước mắt của tôi. Anh ta không
cho tôi một cơ hội nào để tích góp cho tương lai… Các bạn
có đoán được anh ta là ai không? Thôi, đừng đoán, tôi nói
ngay đây. Anh ta tên là Giá Tiêu Dùng.
Có thể nói, chưa bao giờ tôi sợ ra đường
như bây giờ. Không phải tôi hãi tình hình giao thông lộn xộn
hay ngại không khí ô nhiễm (mặc dù hai thứ này ở Hà Nội cũng
khiếp ra phết) mà tôi lo cho túi tiền của mình. Thật đấy,
thời điểm hiện tại, chỉ cần bước chân ra khỏi nhà một
cái là bạn bị cơn bão tăng giá nó ập vào người ngay.
Photocopy giấy tờ ư? Đưa 500 đồng thì người ta giả lại tài
liệu, không sao chụp cho đâu! Bơm xe ư? 1000 đồng chỉ bơm
được nửa bánh thôi nhé! Vào quán cóc làm cốc trà đá và cái
kẹo lạc cho đỡ hạ đường huyết hả? Cô cho xin 2000! Lĩnh
được vài trăm ngàn tiền nhuận bút viết báo lượn qua chợ
một vòng, khi đi ra, thấy hụt hẫng cứ như bị mất cắp. May
mà tôi 25 tuổi và độc thân, tức là đã qua cái đận cần phát
triển chiều cao, chưa phải mang thai hay nuôi con và cũng chưa đến
tuổi cần bổ sung can-xi chống loãng xương, tức là tôi có
thể không thèm đếm xỉa đến các loại sữa - thứ hàng hoá
đã tăng đến mấy nấc giá chỉ trong vòng nửa năm nay, chứ
không thì…
Là một người viết thời internet, thu nhập
của tôi đến từ ba nguồn chính: nhuận bút từ các báo,
nhuận bút từ đối tác xuất bản sách và tiền quảng cáo trên
website. Nghe thì có vẻ oai lắm chứ thật ra những khoản ấy
thường không lớn và không thường xuyên. Cụ thể là vài ba
trăm ngàn đồng nhuận bút báo một tuần, vài triệu đồng
nhuận bút xuất bản sách một năm và khoảng 100 USD tiền
quảng cáo trên website một quý. Với chi phí tiêu dùng càng ngày
càng đắt đỏ ở Hà Nội, những khoản tiền này chỉ đủ
cho tôi trang trải những khoản tối cần thiết như tiền điện
nước, ăn uống… Gần đây, khi mọi thứ hàng hoá dịch vụ
đều tăng từ gấp rưỡi đến gấp đôi trong khi nhuận bút
vẫn thế, tôi thực hiện chính sách hà tiện. Không thời trang,
không mỹ phẩm, không rượu bia, không phim ảnh, thậm chí báo
hằng ngày và tạp chí xanh đỏ cũng không luôn (thay vào đó là
báo mạng), khoản chi tiêu tốn kém nhất của tôi bây giờ có
lẽ là sách.
Vì một nỗi đồng cảm nghề nghiệp, tôi
hầu như không bao giờ mua sách lậu (sở dĩ phải nói là hầu
như vì hôm trước tôi mới mua một cuốn sách lậu của mình
về để vừa đối chiếu vừa… làm kỷ niệm). Và những lúc
trong ví chỉ còn vài chục ngàn đồng thế này, tôi căm những
kẻ in sách lậu vô cùng. Những kẻ vô lương tâm ấy đã không
chỉ thu lợi trên công lao khó nhọc của tôi và của nhiều
người khác, mà còn tạo nên cái nhìn méo mó của độc giả dành
cho những người viết. Đã vài lần tôi phải phát cáu lên
với những câu nửa phỏng đoán nửa mát mẻ của độc giả
chẳng hạn như: “Sách bán đầy đường thế này thì nhà văn
thiếu gì tiền!”. Có ai biết đâu rằng, tổng số nhuận bút
(10% giá bìa x số bản in - mà con số này thì luôn cố định
theo block 1000) tôi thu được từ cái cuốn tiểu thuyết tôm tươi
Phải lấy người như anh chỉ bằng 1/3 chiếc xe máy tầm
tầm.
Bây giờ, khi đã viết xong cuốn tiểu thuyết
số 4, tôi đang tự hỏi sắp tới đây mình sẽ làm gì để có
thể đủ sức theo đuổi anh Giá Tiêu Dùng trong thời buổi
nhuận bút đã bèo lại còn lắm sách lậu này. Viết tiếp tiểu
thuyết số 5 chăng? Có lẽ là không.
Trang
Tái
bút cho tiếng Việt: Thỉnh thoảng, tôi đọc được ở
đâu đấy câu “Cấm không được…” (dấu ba chấm có thể
là đổ rác, hút thuốc, xâm phạm di tích lịch sử hay gì đó),
nghĩ đi nghĩ lại chả biết người viết câu ấy có ý gì, vì
“cấm không được làm” thì cũng giống như “phải làm”
rồi còn gì. Sao người ta không ghi một chữ cấm thôi
cho đỡ tốn chỗ nhỉ? Hoặc nếu thừa thì thêm vào sau chữ cấm
hẳn một dấu phẩy, có nhiều nhặn gì đâu.
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|