Thư hàng tuần (số 5)
Hà Nội, ngày 18 tháng 4 năm 2006
Thời gian dần trôi, những hiếu kỳ ban đầu
lắng lại, những bức thư gửi cho tôi ngày một nhiều tình cảm
hơn. Một cô giáo cũ mà tôi định gửi tặng sách song chưa biết
địa chỉ bỗng chủ động liên lạc (cô ơi, nếu cô đọc cái này
thì đừng giận em vì đã kể chuyện lung tung nhé). Một bạn đọc
ở Southampton viết cho tôi rất dài và tình cảm, lá thư của anh
không chỉ là “khoảng thời gian thư giãn” mà còn là lời khích
lệ dành cho tôi. Một bạn đọc nhỏ tuổi có nickname là Gà con
gửi mail chỉ để thắc mắc: “thật ra thì anh Thanh có fải là
người vô tâm ko”. Tôi trả lời câu hỏi mà em tự cho là
“ngốc xít”, với một niềm sung sướng khó tả, ai ngờ có người
quan tâm đến nhân vật của mình đến mức đấy bao giờ!
Đã qua bốn bức thư hàng tuần, tôi vẫn mở đầu
chúng bằng địa danh quen thuộc đến phát nhàm: Hà Nội. Đôi khi
tôi đọc một bài về điểm du lịch nào đó trên báo, trên mạng
rồi lẩn thẩn nghĩ rằng, nếu mình được viết thư hàng tuần
cho các bạn từ nơi đó, được bắt đầu lá thư của mình bằng
cái tên địa danh xa xôi đó, hẳn bức thư sẽ trở nên thú vị hơn
nhiều, và các bạn cũng vì thế mà hào hứng thêm lên biết mấy.
Chưa khi nào cái mong ước được đi, được
trải nghiệm những điều mới mẻ của tôi lại cồn cào như lúc
này. Ngồi trước máy tính search thông tin du lịch một lát, thấy
bao nhiêu nơi, bao nhiêu thứ lý thú muốn chạy vù tới xem ngay. Phú
Thọ có chọi trâu trong dịp Tết Đoan Ngọ. Quảng Bình dịp rằm
tháng Tư có đua thuyền và rước cá Ông. Nha Trang có lễ hội Tháp
Bà Po Nagar sắp diễn ra ngay cuối tháng Ba âm lịch này thôi. Rồi
còn ý muốn quay lại Sapa, Hội An với cuốn sách và những nhân
vật đáng yêu của chính mình… Đất nước thì nhỏ, dung lượng
ví, đầu và tim thì có hạn, mà sao có nhiều nơi để đi, để
nhớ đến vậy.
Và những điểm đến bên ngoài hình chữ S nữa
chứ! Tôi có một “tật”, hễ đọc sách thấy tả về địa
danh gì, là muốn tới tận nơi ngắm nghía xem nó có đầy mến thương,
hoặc không mến thương lắm, đúng như trong sách tả hay không.
Tuần vừa rồi tôi đọc cuốn “Cô đơn trên mạng” của một
nhà văn Ba Lan. Trong câu chuyện rất buồn về mối quan hệ mong
manh giữa người với người trong xã hội hiện đại, tác giả có
nhắc tới vườn Chopin ở Zelazowa Wola (cái tên này đến là khó
nhớ!), nơi nhân vật đến ngồi nghe nhạc và khóc. Tự dưng tôi cũng
muốn đến khóc thử ở vườn Chopin xem sao.
Nhưng thôi, ta hãy trở lại với thực tế rằng
trong vài ba bức thư tới địa danh mào đầu mà tôi viết vẫn
chỉ là Hà Nội nhé. Vì tôi, dù chỉ loanh quanh nước Việt mình
thôi, cũng khó chen chân tranh giành được vé tàu và phòng khách
sạn giá rẻ trong dịp nghỉ đầu hè “nhà nhà đi người người
đi” 30/4 – 1/5 sắp tới đây. Chi bằng cứ ở nhà, kiếm một góc
mát mẻ nhất, ngồi nhấm nháp cái gì đó và đọc sách. Biết đâu
qua những trang sách, tôi còn được thăm không chỉ châu Phi, châu
Mỹ mà còn tới cả những hành tinh xa xôi.
Trang
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|