Thư hàng tuần (số 27)
Hà Nội, ngày 19 tháng 9 năm 2006
Trước tiên, tôi phải bắt đầu bức thư này
bằng lời cảm ơn sâu sắc tới những người đã lo lắng và
hỏi thăm về tình hình bệnh tật của tôi. Các bạn đã làm tôi
thấy việc ốm đau hoá ra cũng không quá bi đát. Hôm nay tôi ăn
được kha khá cơm (kèm thức ăn) và cảm thấy ngon miệng, dễ
nuốt. Điều đó có nghĩa là tình trạng sức khoẻ của tôi đã
khá hơn sau một tuần đóng vai tủ thuốc di động. Tất nhiên
bệnh không khỏi ngay trong ngày một ngày hai được, tôi vẫn
phải tiếp tục làm tủ thuốc thêm một thời gian nữa, nhưng
những triệu chứng nặng nhất thì đã thuyên giảm nhiều. Giờ tôi
có thể ung dung ngồi kiểm điểm công việc 7 ngày qua được rồi.
Tuần trước, đoạn thư tôi viết về chuyện
khen chê món ăn đã gây ra một cuộc tranh cãi nho nhỏ. Một số người
không tán thành, có người thậm chí còn tuyên bố không thèm làm
độc giả của tôi nữa. Một số người khác lại tỏ vẻ thú
vị và có phần tán thưởng. Tôi thì tự thấy mình hơi lắm điều,
chuyện chẳng đâu vào đâu mà cũng đem ra nói để rồi hiệu
quả chưa thấy đã thấy hậu quả nhãn tiền: tự dưng bị người
ta bảo rằng mình nổi tiếng nên kiêu ngạo. Khổ quá, tôi thì có
nổi tiếng bằng ai… Việc tôi viết thư hàng tuần kể chuyện này
chuyện kia rồi buông ra vài câu sặc mùi giáo huấn chỉ là cái
tật của một kẻ có tướng mũi hếch thích xen vào việc của thiên
hạ mà lại nhiễm giọng văn Thảo Hảo thôi chứ thật ra tôi
chẳng muốn lên mặt kiêu ngạo gì đâu. Các cụ ta có câu
“chẳng ai nắm tay được cả ngày”…
Hôm thứ năm vừa rồi tôi cập nhật chùm
truyện mini Tí ti thôi nhé
của mình rồi theo thói quen gửi link cho mấy người bạn. Chưa đầy
một phút sau, một trong số họ gọi tôi và copy một đoạn trong
truyện, chính xác là câu này: “hậm hực vì vợ luôn miệng khen
Dương Quá cụt tay nhưng vẫn đẹp trai mà lại chung tình” kèm
theo một dấu hỏi. Các bạn đọc câu đó thấy tôi viết có gì
trục trặc không? Tôi nghĩ phần lớn các bạn sẽ nói là không (vì
trước đó cũng nhiều người đọc truyện ấy rồi và tôi không
thấy ai nêu ý kiến gì liên quan tới câu kết đó cả). Nhưng
bạn của tôi thì có, anh là một người khuyết tật vận động.
Tôi không cần chờ đến những lời đơn giản của anh cũng đã
hiểu ngay rằng câu văn tưởng như vô hại ấy đã và sẽ làm anh
và những người khuyết tật khác chạnh lòng. Bây giờ, như các
bạn đã thấy, truyện mini đó đã có một câu kết khác.
Tôi không thể nắm tay mình cả ngày, bạn cũng
vậy. Ai trong chúng ta cũng có những khuyết điểm. Đôi khi khuyết
điểm đó chỉ nhỏ như một câu văn ngắn trong truyện mini hay
một lời "quick comment" trên blog thôi, nhưng nếu không có
ai chỉ ra cho ta, ta sẽ không bao giờ hay biết. Và từ sự vô tình
không hay biết của mình, ta có thể làm tổn thương biết bao người.
Anh bạn tôi chỉ bằng một dấu hỏi đã dạy cho tôi một bài
học về việc sử dụng câu chữ lẫn ứng xử. Tôi không có được
biệt tài đặt dấu hỏi đúng lúc đúng chỗ như anh nên tôi đành
phải gửi các bạn, và cũng là gửi chính mình, những bức thư hàng
tuần.
Trang
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|