Thư hàng tuần (số 14) 

Hà Nội, ngày 20 tháng 6 năm 2006

Đã bao giờ bạn có cảm giác muốn… hành hung ai đó? Trong những ngày đầy không khí bóng đá với khẩu hiệu về hữu nghị hoà bình như thế này, việc bày tỏ sự hậm hực và ý nghĩ sẽ tấn công một người làm tôi trở nên rất lố bịch. Nhưng quả thật, tôi đang ở đỉnh điểm của sự bực bội, nếu không được bày tỏ ra chắc tôi sẽ thật sự hành hung anh ta mất! Anh ta mà tôi nói đến ở đây là bình luận viên (BLV) T.B.C của VTV3.

Tôi đã trải qua 5 mùa World Cup với những buổi bình luận của VTV và không lạ gì những khiếm khuyết của BLV trong suốt các trận đấu. Giọng đọc đều đều tẻ nhạt, phần trích dẫn sai số liệu, việc gọi tên cầu thủ bừa bãi không nhất quán, những nhận định đôi khi phiến diện, tất cả đã trở nên quen thuộc đến độ không ai buồn phàn nàn nữa. Nhưng đến năm 2006 thì… thật quá quắt lắm!

Xưa nay trong tâm trí rất nhiều người, cụm từ “truyền hình trung ương” thường đồng nghĩa với tính chuẩn mực và nghiêm túc. Như một điều hiển nhiên, những ai đã, đang và sẽ xuất hiện trên truyền hình với tư cách “người nhà đài” (phát thanh viên, biên tập viên, người dẫn chương trình…) cũng phải có hai đặc tính như vậy. Anh (cô) ta phải có một bộ trang phục lịch sự, một giọng nói chuẩn và một thái độ nghiêm túc đúng mực, kể cả khi anh/cô ta là MC cho mục Gặp nhau cuối tuần. Đó là còn chưa kể anh (cô) ta phải có một trình độ hiểu biết về công việc và vốn ngoại ngữ nhất định. Ấy thế nhưng, suốt mười ngày qua, tôi được - hay nói đúng hơn là bị và phải - chịu đựng một “người nhà đài” không có được bất cứ điểm nào trong số những yêu cầu kể trên.

Anh ta có một chất giọng địa phương đậm đặc với cách phát âm “e” thành “ie” và “o” thành “oa”, đôi khi cuống lên còn lẫn cả “l” và “n”. Anh ta đọc tên cầu thủ tệ đến mức không thể tưởng tượng nổi, không rung lưỡi với chữ “r” cũng chẳng phát âm gió khi gặp chữ “s”. Nghe anh ta biến Miroslav thành Mi-dzô-láp, không ai “dám” nghĩ đến chuyện anh ta có bằng A ngoại ngữ nữa. Ngay cả khi diễn đạt bằng tiếng mẹ đẻ, anh ta cũng để cho người đọc điên đầu với những câu hết sức tối nghĩa như: “Cầu thủ A. rời sân và nhường chỗ cho anh là cầu thủ B.” hay “Đội X. đang có những đợt phản công ào ạt" - phản công lại còn ào ạt, mà thật ra đội X. đang tấn công hẳn hoi(!)”. Có lần, anh ta xuất hiện trong trường quay, ngồi trước máy quay (và cũng là trước hàng triệu khán giả) với một đôi dép xỏ ngón như đang đi dạo bãi biển.

Rồi khi ngồi trước micro bình luận, anh ta thường kể lể dông dài về những thông tin thống kê bên lề nhiều hơn là bám theo diễn biến trận đấu. Đã rất nhiều lần, khi cầu thủ đã dắt bóng đến sát cầu môn đối phương và sút thì anh ta còn đang ề à chậm rãi tuôn ra những câu hết sức… ngô nghê như “D. là một cầu thủ tiền đạo cánh trái, một cầu thủ có xu hướng tấn công rất là tốt” - ô hay, tiền đạo không tấn công thì làm gì, bắt gôn chăng? Anh ta nhận định về các tình huống trên sân bằng những cụm từ trịnh trọng nhưng vô thưởng vô phạt. Anh ta, với trình độ ngoại ngữ bằng-A-cũng-không-xong, chất giọng địa phương ngang phè và một tốc độ nói rề rà, thường xuyên gọi đầy đủ cả họ cả tên cầu thủ (để làm gì?!). Và quan trọng nhất là anh ta tra tấn tôi cùng nhiều người khác bằng tất cả những thứ kinh khủng kể trên ít nhất 90 phút/ngày. Đã 10 ngày liền như vậy!

Đến đây, tôi bắt đầu tự hỏi, không hiểu VTV3 thù sâu oán nặng gì với tôi nói riêng và các khán giả yêu bóng đá nói chung mà lại nghĩ ra “hình thức hành hạ thâm độc” như vậy? Và liệu có ai đó trong số những người phải chịu ức chế tinh thần cường độ cao suốt một thời gian dài như tôi hiện giờ sẽ giải toả bằng những hành động côn đồ? Cho đến khi kết thúc lá thư này, tôi vẫn chưa thực sự tìm ra câu trả lời.

Trang


Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 15

 

 

 © Tran Thu Trang