Thư hằng tuần (số 111)
Hà Nội, ngày 18 tháng 7 năm 2008
Tôi sẽ bắt đầu thư tuần này bằng El Niño và La Niña. Trong tiếng Tây Ban Nha, hai cái tên này nghĩa là cậu bé và cô bé. Với những người quan tâm đến vấn đề khí hậu, El Niño và La Niña là để chỉ các dòng biển trên Thái Bình Dương nóng - lạnh bất thường gây ra những hiện tượng thời tiết khắc nghiệt cho các nước ở hai bên bờ.
Với riêng nước ta, El Niño đem đến hạn hán, còn La Niña thì ngược lại, đem đến bão lụt. Tiếp sau những năm “cậu bé” hoạt động mạnh sẽ là những năm “cô bé” hoành hành. Nếu bạn chịu khó đọc lại những bức thư của tôi viết trong mùa hè năm 2006 và 2007, các bạn sẽ thấy bóng dáng của El Niño qua những lời kêu gào về tình hình nắng nóng. Và theo quy luật tiếp diễn trên, năm 2008 này là năm của La Niña với mưa nhiều bão mạnh lũ lớn lụt to. Thôi, phổ biến kiến thức về khí hậu như vậy là đủ rồi. Tôi đi vào chủ đề chính của thư tuần này đây: chuyện mưa và áo mưa.
Hôm qua, sau khi đưa chùm thơ mới lên web và nghe một người bạn than vãn trên mạng rằng nước đâu mà giời mưa lắm thế, tôi rời café wifi về nhà. Đi được nửa đường thì ông giời hứng chí khoe lượng nước dự trữ của nhà ông ý thêm một chặp nữa. Cha mẹ ơi, ông ý quất hàng tỷ ngọn roi mưa, ngọn nào ngọn nấy to tướng dài ngoằng, rát ràn rạt xuống đầu đám người trần. Mặc dù có áo mưa, loại dùng nhiều lần hẳn hoi, người trần họ Trần tên Thu Trang vẫn ướt sũng từ trong ra ngoài và từ cổ đến chân (riêng cái đầu không ướt vì đội mũ bảo hiểm).
Sở dĩ có điều trái khoáy – mặc áo mưa mà vẫn ướt – này là vì ba lý do. Một, ông trời quá thâm hiểm ác độc, ông ý quất roi chéo một góc bốn lăm độ vào một bên hông tôi, nơi cái áo mưa không che được. Hai, những người trần khác phóng xe nhanh mạnh dứt khoát, làm nước ngập trên mặt đường bắn lên, cũng chéo một góc bốn lăm độ vào hai bên hông tôi, nơi cái áo mưa, như đã nói ở trên, không che được. Ba, bản thân tôi cũng phóng xe nhanh mạnh dứt khoát (nếu chần chừ là xe khựng lại giữa đoạn ngập và chết máy ngay, tha hồ dắt bộ), nước ngập trên mặt đường cũng bắn lên, chả biết bao nhiêu độ nhưng kết luận là ướt y hệt như không mặc áo mưa!
Về nhà, cởi xong bộ quần áo ướt (và mặc xong bộ quần áo khô, tôi chả dại tồng ngồng ra đâu, lạnh chết!), tôi tự đặt ra cho bản thân một câu hỏi: Mặc áo mưa để làm quái gì? Ờ, mình dạo này ấm đầu, hỏi gì mà ngớ ngẩn. Mặc áo mưa để che mưa cho khỏi ướt chứ để làm gì nữa! Nhưng điểm mấu chốt ở đây là mình vẫn ướt, thế là thế nào? Thế là dứt khoát áo mưa phải có vấn đề rồi. Mau mau, đem nó ra mổ!
Cái áo mưa của tôi là loại áo mưa thụng vạt rời, nếu bỏ qua chi tiết mũ và tay áo thì nó giống như một chiếc chiếu bằng vải nhựa có khoét lỗ ở giữa. Và khi tròng chiếc chiếu ấy vào người, bạn sẽ có hai vạt áo rộng lùng thùng che trước che sau. Ngoài kiểu áo mưa thụng vạt rời, trên thị trường thì còn vài kiểu dáng trang phục đi mưa khác như áo khoác dài có thắt lưng, áo chui đầu không tách vạt và áo khoác ngắn kèm theo quần. Với những người đi xe đạp xe máy, kiểu áo mưa thụng vạt rời thường được ưa chuộng nhất vì nó tiện lợi và linh hoạt, vừa không làm vướng víu khi điều khiển xe, vừa có thể che cả người cả xe lẫn đồ đạc mang theo bằng cách trùm vạt trên lên tay lái, lại dễ mặc vào cởi ra nhanh chóng. Thế nhưng, kiểu áo mưa này chỉ thực sự che được những thể loại mưa bụi, mưa phùn hoặc cùng lắm là mưa rào nhẹ thôi, chứ với những cơn mưa mau, mưa to, mưa như trút nước… thì chả ăn thua gì. Giống như tôi, dù có áo mưa, bạn chắc chắn vẫn phải về nhà với hai bên hông hoặc nguyên cả người ướt sũng.
Hừ, tại sao tôi và nhiều người khác lại cứ dùng mãi cái kiểu áo mưa chả che được mưa như thế nhỉ? Tại vì nó là kiểu duy nhất phù hợp với thói quen sử dụng phương tiện giao thông cá nhân của người Việt, vừa che được cả người, cả xe và đồ đạc trên xe vừa dễ mặc vào cởi ra nhanh chóng chăng? Có lẽ vậy. Nhưng liệu nó còn có thể biến đổi để trở nên hoàn thiện hơn hay không? Tôi cho rằng có. Những chiếc áo mưa mà vạt trước có một mảng bằng nhựa trong để dành cho đèn xe chiếu qua là một bằng chứng rõ nét của chuyện chiếc áo mưa có cải tiến.
Tôi đang nghĩ đến những chiếc áo mưa có lỗ chui đầu và mũ to hơn, sao cho vừa với kích thước của những chiếc mũ bảo hiểm thông thường. Để mỗi khi trời mưa, người ta có thể chui vào áo mưa rồi cài/dán/bấm/buộc lại thật nhanh chứ không phải bỏ mũ ra đội mũ vào lích kích hay làm rách áo mưa vì quên bỏ mũ nữa.
Tôi đang nghĩ đến những chiếc áo mưa có vạt trước tách làm hai lớp, lớp bên ngoài dài hơn, có mảng nhựa trong suốt cho xe và đồ đạc, còn lớp bên trong ngắn hơn nhưng xoè rộng về hai bên để che phủ những cái hông dễ bị ngọn roi nước nghiêng bốn lăm độ quất qua.
Liệu ý tưởng của tôi có trở thành hiện thực không nhỉ? Chắc là không, tôi vốn nghĩ ra lắm ý tưởng như vậy nhưng chẳng bao giờ đủ khả năng biến chúng thành hiện thực. Nhưng ai biết đâu được, ngộ nhỡ trong số những độc giả lượn qua đây lại có một người làm chủ cơ sở sản xuất áo mưa thì sao. Này này này, nếu bạn biến được ý tưởng của tôi thành sản phẩm, thì nhớ gửi tặng tôi nhá, số lượng nhiều nhiều một tí nhá, mà phải in chữ
www.sachcuatrang.com ở sau lưng nhá, to vào!
Trần Thu Trang
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|