Thư hằng tuần (số 110) 

Hà Nội, ngày 5 tháng 7 năm 2008

Cơn sốt do viêm họng sấn sổ ập tới, tuy không nặng đến nỗi buộc tôi phải đi bệnh viện cấp cứu nhưng cũng thừa sức khiến tôi nằm bẹp trên giường rên hừ hừ, bỏ mặc mọi công việc bình thường. Suốt mấy ngày, tôi không thể đi chợ nấu cơm rửa bát phơi quần áo gội đầu. Còn viết thư hằng tuần thì chớ kể, dù có bật máy tính cố nặn ra mấy dòng vô vị, tôi cũng không đủ can đảm vần cái xe máy ra khỏi nhà, phóng nửa tiếng trên đường đê xóc òng ọc để đến một quán café wifi mà cho thư lên mạng được.  

Chưa bao giờ tôi cảm thấy căm ghét đứa em họ, cái đứa đã viện một lý do mê tín ngớ ngẩn để không cho tôi (và con mèo của tôi) ở nhờ trong lúc nhà tôi phá đi xây lại, như bây giờ. Vì những câu nói vô tình nhọn như tên như chông của nó, tôi và bao nhiêu người khác phải mệt mỏi cực nhọc đến khốn khổ. 

Hơn hai tháng nay kể từ khi buộc phải cùng con mèo dọn đi để tránh xui xẻo cho nhà họ hàng, tôi không khi nào để dành được vài trăm nghìn, tài khoản luôn trong ngưỡng thoi thóp duy trì, chỉ vì phải tiêu tốn quá nhiều vào tiền xăng xe và tiền internet (tôi thường phải ngồi café wifi để làm việc). Không có tôi ở gần, mẹ tôi hầu như một mình trông nom việc xây nhà, ăn uống thất thường. Mỗi tuần, tôi làm được một hai món ngon, đi non chục cây số đem cho mẹ, công nấu nướng một thì công mang xách phải mười. Ngày tạnh ráo râm mát còn đỡ, ngày nắng nóng, mưa gió thì nỗi mệt mỏi tăng gấp nhiều lần. 

Tôi ốm lần này cũng vì đi đưa thức ăn cho mẹ, gặp mưa rồi nhiễm lạnh. Mẹ tôi, cả ngày vất vả ngoài công trình, tối đi trực, nghe tin tôi ốm, hớt hải chạy xuống thăm, ngồi chưa nóng chỗ lại sấp ngửa chạy về cơ quan. Chị Cẩm Hà bạn tôi, cũng đang bận chăm người thân ốm, đêm hôm phải mua thuốc và đồ ăn đem xuống tiếp tế cho tôi trong khi xe máy hỏng đèn. Đường đê thì vừa tối vừa bụi vừa lắm xe tải… 

Đầu tuần tới, tôi sẽ tham gia một buổi truyền hình trực tiếp. Chương trình bắt đầu khá muộn, 21h, lịch đã lên từ mấy tuần rồi nên không thể hoãn hay huỷ. Tôi sẽ phải đi và về rất khuya, trong cơn sốt và ho này, trên con đường tối-bụi-lắm xe tải này, đơn độc. Tôi hy vọng mình sẽ không quá phẫn uất mà đem đứa em họ học giỏi xinh xắn nhí nhảnh nhưng ích kỷ nông cạn ra “khoe” trước hàng triệu khán giả. 

Có lẽ trận ốm này khiến một số tế bào thiện trong não tôi biến mất. Tôi đang rất muốn đứa em họ sinh viên đại học Ngoại thương đi xe Vespa LX trị giá sáu ngàn đô, cái đứa mà trước đây tôi đã từng tắm và đút cơm cho, gặp một điều gì bất hạnh. Không, tôi không mong nó mất bố như tôi.  Tôi không mong nó bị người thân đuổi (khéo) ra khỏi nhà như tôi. Tôi cũng không mong nó không có chàng trai nào để ý quan tâm như tôi. Tôi chỉ mong nó bị một trận ốm khi xa nhà, xa người thân thôi, một cơn sốt kèm mê sảng và nôn mửa, với hình bóng lưỡi hái thấp thoáng trên đầu giường, như tôi vừa bị hôm rồi. 

Trần Thu Trang

 

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 111

 

 

 © Tran Thu Trang