Thư hằng tuần (số 107)
Hà Nội, ngày 10 tháng 6 năm 2008
Hồi lâu rồi, tôi có hồ hởi nói với bạn bè
về chuyện càng ngày càng có nhiều người để các món đồ lặt
vặt như áo mưa, chai nước, mũ nón… ở giỏ hay bên hông xe máy
chứ không cất đi hay đem theo. Tôi coi đó là một trong những
dấu hiệu cho thấy cả đời sống vật chất cũng như trình độ
dân trí đều khá lên. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng mà việc
người dân không để ý quá nhiều đến những đồ vật nhỏ
nhặt ấy chứng tỏ khả năng tài chính của họ khá vững vàng (ít
nhất cũng coi mấy thứ trên không đáng bao nhiêu) và môi trường
xung quanh họ khá văn minh (mọi người không tơ hào, tắt mắt). Nhưng
giờ thì những dấu hiệu của văn minh và vững vàng đó ngày càng
ít dần.
Chỉ trong vòng 3 tháng, tôi đã mất tới 2 chiếc
mũ bảo hiểm. Lần thứ nhất, tôi để chiếc mũ loại tốt trong
giỏ xe và để xe trong bãi xe của bệnh viện, mất thẳng thừng.
Tôi chỉ biết tự trách mình đãng trí, bất cẩn. Lần thứ hai này,
tôi cài chiếc mũ loại trung bình vào xe và để bên ngoài một quán
café khá sang có người trông xe, mũ vẫn mất nhưng không thẳng
thừng. Kẻ cắp “nhân từ” để lại cho tôi một chiếc mũ nhái
kém chất lượng bốc mùi hôi rình. Tôi đội tạm cái của nợ đấy
lượn thêm vài quãng đường, vừa đi vừa lo giữ cái quai lỏng
lẻo để nó đừng nhảy khỏi đầu kẻo công an thổi phạt, vừa
muốn chửi bậy cho vơi nỗi lo lắng trộn lẫn bực bội.
Hiện nay tôi ở ngoại thành, mỗi lần đi đâu là
phải qua vài cây số đường vành đai. Mặt đường thì lổn
nhổn đất đá, đoạn thì có đèn đoạn không có, xe tải với xe
container thì chạy rầm rập. Nói dại mồm, nếu tôi bị tai nạn
đúng lúc đang đội cái mũ rởm kia thì sao? Chắc sách của tôi
sẽ bán chạy còn tên tôi sẽ được ghi vào sách kỷ lục Việt
Nam là tiểu thuyết rẻ tiền gia chết trẻ, thảm và oan nhất. Tôi
chẳng thích phải dùng mạng sống của mình trả giá cho việc sách
bán chạy và có tên trong kỷ lục tí nào. Thế nên chỉ khi mua
được chiếc mũ tử tế đội đàng hoàng rồi, tôi mới đỡ nơm
nớp. Riêng cái sự bực bội thì vẫn còn.
Tôi bực người trông xe ở quán café vì đã lơ
là, trông coi tài sản của khách không cẩn thận.
Tôi bực kẻ lấy mũ vì đã trơ trẽn, đã đi ăn
cắp còn có thời gian và tâm trí để so sánh tráo đổi.
Tôi bực chính tôi vì đã chủ quan, mất mũ một
lần mà không chừa.
Có lẽ tôi còn bực vì những thứ trừu tượng
khó diễn đạt nữa. Nhưng thôi, tôi không nói thêm gì đâu, Euro
2008 đã khởi tranh và càng ngày càng hấp dẫn, tôi phải tập
trung xem đây. Các bạn còn nhớ bức thư tôi “ca ngợi” bình
luận viên nhân mùa World Cup 2006 không? Cho đến giờ, đó vẫn là
một trong những bức thư được nhiều người đọc nhất trên www.sachcuatrang.com
đấy.
Trần Thu Trang
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|