Thư hằng tuần (số 104)
Hà Nội, ngày 20 tháng 5 năm 2008
Ôi giời,
cuối cùng thì cái ngày tôi được bật TV để xem những chương
trình bình thường cũng đến. Nó chính là ngày hôm nay, một ngày
hoàn toàn vô tích sự, chẳng có kỷ niệm kỷ niếc trọng đại nào!
Không biết các bạn thì sao chứ mấy hôm vừa
rồi, tôi phát ngấy vì phải xem các tiết mục chào mừng sinh
nhật Chủ tịch Hồ Chí Minh trên truyền hình. Quanh đi quẩn lại
vẫn là những bộ phim tài liệu xúc động ố xước, những bài
phát biểu lê thê khô khan, những bài hát hô hào hùng tráng và
những màn múa theo kiểu “hất mặt thật vênh, duỗi chân thật căng,
nhún nhún đá đá, vẫy hoa vẫy cờ” hoặc “ẹo ẹo nón lá,
liệng liệng quạt giấy, xếp hàng tạo hình, nâng lên hạ xuống”
- trông thì biết là diễn viên đạo diễn mất rất nhiều công
phu luyện tập nhưng không thấy đẹp mà chỉ thấy sởn lên sự
nhàm chán và sáo mòn. Tại sao người ta không nghĩ ra cái gì hay ho
hơn, để cho cụ Hồ và những khán giả thuộc dạng bất khả…
chuyển kênh (như tôi) được vui lòng một tí nhỉ?
Sở dĩ tôi nói mình bất khả chuyển kênh là vì
thế này: Tôi không có điều kiện đăng ký dịch vụ truyền hình
cáp nên TV nhà tôi không có các kênh thể thao giải trí tin tức nước
ngoài mà chỉ có 5-6 kênh truyền hình mậu dịch miễn phí để
lựa chọn. Bởi thế, cuối tuần vừa rồi, tôi, thay vì lựa
chọn giữa việc xem tin tức động đất bên Tàu hay vòng đấu
cuối cùng của Seri A bên Ý, đành phải lựa chọn giữa việc xem
mấy chương trình chả khác gì năm ngoái và tắt TV. Tất nhiên, tôi
tắt TV cho đỡ tốn chứ dại gì mà để nó ngốn điện trong
thời buổi EVN lăm le tăng giá!
Nói đi thì cũng phải nói lại, trước khi tắt TV, tôi đã kịp
ghi nhận một vài tiết mục tương đối mới mẻ trong dịp 19-5 năm
nay: những tin tức về các cuộc thi kể chuyện đạo đức trong
phong trào vận động học tập và làm theo tấm gương đạo đức
Hồ Chí Minh. Vì nhà đài phải dành thời lượng cho phim tài liệu
(xúc động ố xước), bài phát biểu (lê thê khô khan) hát (hô hào
hùng tráng) và múa (xin đọc lại đoạn trên) nên tôi không được
xem trọn vẹn bài thi kể chuyện nào, chỉ thấy các cuộc thi
được tổ chức rất quy mô bề thế sặc sỡ và nghe vài
lời phát biểu của đơn vị tổ chức hoặc thí sinh đoạt giải.
Thôi thì đủ các bài học tốt đẹp được họ rút ra. Tốt đẹp,
hài hước và trớ trêu nhất chắc phải là bài học tiết kiệm.
Bao nhiêu đài truyền hình dàn dựng bao nhiêu chương
trình ca múa nhạc trực tiếp với nội dung na ná nhau, mời bao nhiêu
ca sĩ diễn viên nhạc công khách khứa, huy động bao nhiêu máy móc
thiết bị, chiếm đóng bao nhiêu phút phát sóng, để tôn vinh một
người sinh thời luôn đề cao tinh thần tiết kiệm, chống lãng phí!
Bao nhiêu đơn vị phát động bao nhiêu cuộc thi
kể chuyện đạo đức, in ấn bao nhiêu trang tài liệu, tập hợp
bao nhiêu thí sinh có tài học thuộc, tổ chức bao nhiêu vòng chung
khảo và trao bao nhiêu giải thưởng giá trị, gọi đó là làm theo
tấm gương đạo đức của người sinh thời luôn đề cao tinh
thần tiết kiệm, chống lãng phí!
Truyền hình và các đơn vị ơi, hãy học tôi
đây này! Sáng 19-5, tôi ra chợ, nâng niu tờ polyme có in hình ảnh
“mắt như sao râu hơi dài” của Người, rưng rưng đưa cho bà bán
rau rồi nhận về hai mớ mùng tơi và mấy đồng xu. Tôi đem mùng
tơi và xu về nhà – rau thì lá non tôi ăn, lá già đổ ra nước
gạo nuôi lợn thịt, xu thì nuôi lợn nhựa. Tôi tự dặn mình,
lạm phát đang cao, vật giá đang leo, nước mình còn nghèo (rớt mùng
tơi), ta phải tiết kiệm. Rồi tôi tắt TV, mở máy tính, làm
việc chăm chỉ, để tiếp tục được chiêm ngưỡng chân dung cụ
Hồ in trên những tờ polyme, với tất cả lòng kính trọng của mình.
Trần Thu Trang
Xem thêm:
© Tran Thu Trang
|