Thư hằng tuần (số 102) 

Hà Nội, ngày 6 tháng 5 năm 2008 

Gần đây, những chuyện không hay liên tiếp dồn xuống đầu tôi, nhẹ là mất mũ bảo hiểm và hỏng ống kính máy ảnh, nặng là bị dị ứng toàn thân và bị họ hàng mượn cớ đuổi khéo, không cho ở nhờ. Sức khoẻ sút kém, công việc đình trệ, tiền nong chẳng còn bao nhiêu, nỗi thất vọng về cách cư xử của vài người cộng với những căng thẳng mệt mỏi liên tiếp của việc dọn-chuyển-làm nhà khiến tinh thần xuống thấp đến nỗi bạn bè phải kè kè một bên đề phòng tôi chán đời tự tử cho vui (!). 

Hai tuần trước, tôi dọn về ngôi nhà bỏ trống của vợ chồng chị bạn ở quận Hoàng Mai. Sống một mình giữa bầu không khí nửa phố nửa quê êm ả với một thời gian biểu đơn điệu nhưng điều độ (dậy sớm, đi chợ, nấu ăn, đọc sách…), tôi cảm thấy khá hơn. Vẫn chưa viết được gì đáng kể, hình như chỉ có một hai bài tản văn và mấy câu thơ con cóc, nhưng ít nhất tôi cũng đã bắt mình trở lại thói quen gửi thư cho các bạn vào thứ Ba hằng tuần. Và hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một thứ đã góp phần giúp tôi lấy lại thăng bằng sau chuỗi ngày bất ổn. 

Đó là… chiếc thùng rác bằng nhựa màu hồng có nắp hình con lợn tròn quay đang ngoác miệng cười. Khi tôi đến, nó đã ở đó, trong phòng tắm, với hai tai két bụi và hai lỗ mũi đầy vết nấm mốc. Dù bẩn nhom nhem như vậy, dù tôi bỏ cái gì vào thùng, cái xác gián khô cong hay chiếc túi nylon rách tươm, con lợn béo vẫn cười tươi và nhào lộn rất ngộ nghĩnh. Vẻ đáng yêu của nó làm cho công việc dọn dẹp cái phòng tắm bỏ không đã một năm với hàng đàn gián và nhện trở nên dễ chịu hơn. Những ngày sau, khi chẳng còn gì gọi là rác, mỗi sáng vào phòng tắm, tôi vẫn hay búng khẽ vào cái nắp hình con lợn ấy, để nó lại ngoác miệng cười và rung rinh, còn tôi lại có thể bắt đầu ngày mới với một ấn tượng màu hồng tươi tắn. 

Chắc các bạn thấy tôi hơi gặp vấn đề về thần kinh, phải không? Đời thuở nhà ai, tôi lại đi nói về cái thùng rác bằng giọng âu yếm như thế! Nhưng bạn biết đấy, tôi vừa mới thoát khỏi quãng thời gian không mấy vui vẻ, tôi cần phải làm dịu tâm hồn bằng những nụ cười. Mà trong cuộc đời đầy những thứ bạc bẽo độc địa này, mấy ai luôn tươi cười với bạn kể cả khi bị ném đủ thứ bẩn thỉu vào mặt, như cái nắp thùng rác hình con lợn. 

Trần Thu Trang

   

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 103

 

 

 © Tran Thu Trang