Thư hằng tuần (số 101) 

Hà Nội, ngày 29 tháng 4 năm 2008 

Có lẽ mục Thư hằng tuần của tôi phải đổi tên thành Thư hằng tháng thôi, tôi bỏ hoang nó cả tháng nay rồi. Chắc cũng có bạn tò mò muốn biết dạo này tôi đi đâu làm gì mà ít cập nhật web, vì vậy tôi xin dành phần đầu của bức thư này báo cáo sơ qua về công việc của bản thân. 

Gần đây, tôi chuyển nhà đi ở tạm một chỗ khác, ngôi nhà cũ được đập bỏ để xây lại. Công việc thu dọn đồ đạc và chuẩn bị các thủ tục pháp lý cũng như tâm linh khiến con trâu mộng đầu đàn cũng mệt lử chứ đừng nói là tôi. Tôi đã phải viết Nhật ký làm nhà trên blog để có chỗ trút đỡ những căng thẳng và bức xúc. Bạn nào tự thấy bản thân có khả năng tha thứ cho những “tác phẩm” quá nhảm nhí thì cứ tìm kiếm trên Google và đọc thử. 

Đấy là về cuộc sống cá nhân. Về công việc, tôi đã và đang thực hiện những công đoạn cuối cùng để tái bản cuốn Cocktail cho tình yêu và xuất bản một tác phẩm mới mà không mới: Cuốn sách tập hợp chính những bức hằng tuần mà các bạn đã đọc. Cuốn sách mang tên “99 tuần buôn chuyện” và sẽ có giá bìa đắt hơn tất cả các cuốn sách đã xuất bản của tôi, các bạn để dành tiền từ bây giờ đi nhé. ;) 

Kết thúc phần cập nhật thông tin về bản thân, tôi xin phép trở lại với chủ đề chính mà tôi định viết cho bức thư tuần này, ấy là chuyện cái tên của ngày mai, ngày 30-4. Với một người sinh ra và lớn lên trong môi trường miền Bắc như tôi, ngày cuối cùng của tháng Tư luôn được nói đến với cái tên ngày Giải phóng miền Nam hay ngày Giải phóng Sài Gòn. Tôi quen với cái tên này vì nó xuất hiện cả trên báo chí, trong giờ học lịch sử lẫn trong câu chuyện thường ngày của mọi người. 

Sau này, khi học tiếng Anh và có dịp đọc các tài liệu phương Tây, tôi mới biết ngày này còn có một tên gọi khác: Fall of Saigon (Sài Gòn sụp đổ). Khi sử dụng internet và vào các trang web của người Việt ở Mỹ, tôi biết thêm một cái tên nữa: Ngày Quốc hận, hay Ngày Mất nước. Những cái tên này đều đúng, theo từng góc nhìn của từng nhóm người, tôi không có ý định và cũng chẳng có quyền gì để phán xét, nhưng dù sao vẫn cảm thấy nặng nề vì sự khác biệt quá lớn cả về câu chữ lẫn chính kiến. 

Gần đây, ở nhiều nơi, cụm từ Ngày Giải phóng miền Nam hay ngày Giải phóng Sài Gòn được rút gọn thành Ngày Chiến thắng. Cụm từ này ngắn gọn nhưng dường như cũng khiến cho cảm giác nặng nề trở nên rõ rệt hơn trong tâm trí tôi. Ừ thì đó là ngày Chiến thắng, nhưng xét cho cùng kẻ thắng hay thua đều là người Việt mình cả thôi mà. Sao không có cái tên gì trung tính hơn để tất cả mọi người dù chính kiến thế nào vẫn thấy dễ chấp nhận, có thể là ngày Thống nhất hay, như một bạn trên blog đã viết, ngày Đoàn tụ, chẳng hạn? 

Nhưng thôi, việc đặt tên ngày lễ không dành cho một đứa thất nghiệp viết văn như tôi. Việc hoà hợp hoà giải trên thực tế hay trên đầu môi cũng không đến lượt tôi được ý kiến ý voi. Dù sao thì ngày 30-4 cách đây hơn 30 năm cũng đã đem đến hoà bình, và ngày 30-4 bây giờ thì đem đến cho mọi người một kỳ nghỉ. Tối nay, nhờ kỳ nghỉ dài mà bạn bè tôi có dịp tụ tập, chúng tôi sẽ đi hát karaoke. Ở quán karaoke có bia Hà Nội và bia Sài Gòn, cũng có cả những người lính mang sao trên vai và những người lính đeo hoa mai trên cổ áo. Họ ở bên nhau, trong sự che chở của bóng đêm, của âm nhạc. Họ hành quân, chiến đấu, chết đi rồi sống lại, dưới sự sai khiến của người điều khiển dàn máy và những phiếu yêu cầu chọn bài. Được thế, nghĩ cũng êm đẹp lắm rồi! 

Trần Thu Trang

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 102

 

 

 © Tran Thu Trang