TTRT 01
Có tiếng chuông điện thoại, không phải chiếc di động quên sạc pin vứt chỏng chơ ở đầu giường mà là điện thoại ngoài phòng. Thư uể oải bước ra áp ống nghe lạnh toát lên tai, là Quý.
- Sao gọi sớm thế? Không ngủ à? - Cô với hắn vẫn luôn trống không với nhau như thế.
- Sớm gì nữa, giữa trưa đến nơi rồi.
Thì ra cô đã đứng sững bên cửa sổ gần bốn tiếng đồng hồ, cốc cacao nguội ngắt, cảm giác ngọt lờ lợ khiến cô gần như buồn nôn. Đặt nó xuống bàn như để trấn tĩnh, cô nghe tiếng Quý rủ rê:
- Đi ăn không?
- Ăn gì?
- Gì chẳng được, có biết chỗ nào thì dẫn.
- Qua phố Z đi, số..., quán X.
- Không cần đón à?
- Tự đi được.
Chải lại mái tóc còn ám mùi khói sàn nhảy, chẳng buồn nhìn lại xem gương mặt đã hết nhợt nhạt chưa, Thư lên xe phóng đến quán X. Trong vô thức cô đã đọc cho Quý nghe địa chỉ quán, bây giờ cô đang day dứt tự hỏi: Tại sao lại là X. nhỉ?
X. là một quán ăn nhỏ nằm khép nép giữa hai khối nhà cao ốc văn phòng cao nghệu. Giữa trưa, xe xếp san sát. Trong quán đầy người nhưng chẳng khó khăn gì để nhận ra bộ dạng bơ sữa pho mát của Quý. Trời ạ, hắn mặc một bộ đồ cứ như để đi ăn buffet ở khách sạn năm sao vậy! Vuốt lại mấy sợi tóc
vô tổ chức vì đi gió, Thư nói với Quý ý nghĩ của mình. Hắn cười nhăn nhó:
- Thì ai biết đâu! Tưởng vẫn như mọi khi đi Sofitel Métropole ăn suất trưa
10$++.
Thư cũng cười. Quý có cách phát âm tiếng Pháp thật... quyến rũ. Hắn ở Lyon đã 7-8 năm rồi còn gì. Bây giờ ngồi trước mặt cô không phải là một thằng Quý còi mặt đầy trứng cá đi dép tổ ong nữa, mà là một anh chàng cao lớn đẹp trai, tóc rẽ hơi cẩu thả và chiếc áo len Valentino sẫm màu, thoảng mùi nước hoa đầy nam tính. Cô ngắm hắn xì xụp húp hết bát bún với vẻ hài lòng rất... từ mẫu. Quý cười, mép vẫn loáng
mỡ:
- Nhìn gì nhìn khiếp! Không còn tí mụn đâu mà soi nhiều mất công.
Thư lại cười, nụ cười làm sáng đôi mắt với quầng thâm mệt mỏi, cô gắp một miếng bánh bèo vào bát hắn rồi lơ đãng nhấm nháp một cọng rau thơm.
- Ăn kiểu gì như chuột thế?
- Ờ, vừa nãy uống cốc cacao xong mới đi, hơi ngang dạ
rồi.
- Trông Thư xanh lắm, ốm thế sao hôm qua còn chiều bọn nó đi đêm làm gì? - Hắn gọi tên cô nghe ngọt ngào không thể tả được.
- Đâu có, tại ngủ muộn thôi, chẳng mấy khi tụ tập. À Tết này... - Thư chợt ngưng ngang, nhìn trân trối ra ngoài.
Quý quay ra theo và bắt gặp cái nhìn thản nhiên của một gã đàn ông có gương mặt lầm lì trong bộ đồ jean bụi bặm ở dãy bàn phía ngoài. Gã ta xách theo một chiếc mũ bảo hiểm, chắc vừa đi đâu đó ra ngoại thành.
- Quen à?
- Ừ - Cái nhìn của Thư trở lại với cọng rau thơm - Bạn cũ.
Thư cố giữ để ánh mắt không rời cọng rau thơm. Cô nghe Quý nói gì đó về
đám bạn. Cô cũng nghe thấy mình đáp lời, những câu nhạt nhẽo, hơi ngớ ngẩn. Nụ cười của cô trước một câu gì đó hài hước của Quý cũng ngớ ngẩn. Thật sai lầm khi trở lại X.
© Tran Thu Trang
|