Góc đọc sách
Nếu bỏ qua lời nói đầu...
Bạn
đã bao giờ rơi vào tình cảnh mua một cuốn sách lâu rồi mà cứ
giở ra đọc được một phần ba cái lời nói đầu lại gập vào
chưa? Tôi thì trải qua việc này vài lần và rút ra kết luận: Đôi
khi chỉ vì cái lời mào đầu vòng vo nhạt nhẽo mà cả cuốn sách
(có thể là) hay bị bỏ quên đi mất.
Cuốn "Tiếng đàn môi sau bờ rào đá" của Đỗ Bích Thuý
(NXB Công an Nhân dân 2005) có lẽ cũng chịu số phận quên lãng
hẩm hiu vậy, nếu như tôi không đặt nó vào ba lô mang đi Bắc Hà.
Và ở trong một căn phòng gỗ trông ra trời núi xanh ngăn ngắt
thỉnh thoảng lại có một vài bóng người phụ nữ Mông dắt
ngựa lướt qua, tôi đã đọc cuốn sách ấy. Tập truyện ngắn hình
như đang nói về chính khung cảnh tôi (và các bạn, qua bức ảnh
minh hoạ) đang nhìn.
Nói một cách văn hoa theo tên cuốn sách, trong hơn
bốn trăm trang giấy, người ta thấy 21 tiếng đàn môi. Có thể
từng nốt nhạc khác nhau nhưng vì cùng một người thổi ra nên dù
biến tấu luyến láy thế nào thì điệu nhạc phát ra vẫn mang
một phong cách chung. Để cho dễ hình dung, tôi sẽ ví tập truyện
ngắn như thể một bản nhạc gồm nhiều chương được viết ra
từ một nét giai điệu đã âm vang trong đầu nhạc sĩ. Ở đây,
thứ âm vang xuyên suốt các truyện chính là không khí vùng cao, nơi
“sương che kín hết những đỉnh núi cao”, “gió thốc qua nương
tam giác mạch”, “hoa lê bật bông trắng”, những câu chuyện
kể về mảnh đời của May, của Mí, của Kía... diễn ra ở đó.
Một
người con gái khi mới về nhà chồng đầu vai tròn đầy như nắm
xôi, sau năm sáu năm chỉ còn chỏm xương nhọn nhô lên khiến người
chồng mới ôm vào đã vội vàng buông ra. Một người đàn bà héo
hắt làm cục đá kê chân cột nhà người lặng lẽ để những đứa
trẻ không phải do mình sinh ra nhay nhay đầu vú chưa bao giờ được
căng sữa. Một thầy giáo trở lại nơi mà mười năm trước anh
trốn chạy để rồi nhận ra niềm hạnh phúc không mong mà trời
vẫn cho dù cố giữ nhưng vẫn tuột khỏi tay... Những câu chuyện
khiến người đọc khó có thể ngừng ngậm ngùi.
Không hiểu sao tôi nhớ nhất truyện Con dê bốn mắt, có
lẽ vì cái kết thúc gọn gàng của nó. Hai anh chàng “yêng hùng
bản” cùng thích một cô gái. Một anh có xe máy nên cô gái thích.
Còn một anh có con dê bốn mắt nên bố mẹ cô gái quý. Hai anh
hầm hè nhau và kết cục anh có xe máy xô con dê bốn mắt đang có
mang xuống vực để chạy đến nhà cô gái. Cô gái đã lấy người
khác còn anh chủ con dê ngồi khóc bên bờ vực. Nhanh gọn bất
ngờ và bế tắc, cái kết thúc chứng tỏ một kỹ năng viết và
một quyết định táo bạo dám động đến những vết gợn đau
trong lòng độc giả. Tất nhiên, xen giữa những bi kịch là những
nét tươi, không hẳn là vui nhưng khiến người ta nhẹ lòng hơn.
Cái tên Đỗ Bích Thuý với tôi không có gì thân thiết, tôi đọc
"Tiếng đàn môi..." với một cặp mắt không hằn định
kiến rằng thì là tác giả đấy viết tốt hay cuốn đấy chán,
chính vì vậy tôi tin rằng cảm nhận của mình về giọng văn không
đến nỗi thiên vị lắm (có chăng là cái khung cảnh tôi đã ở
khi đọc sách nó quá hợp khiến tôi cảm thấy xúc động). Đỗ Bích
Thuý có một giọng văn nữ tính mềm mại, truyện nào cũng tràn
đầy những miêu tả những so sánh mộc mạc nhưng không kém tinh
tế, truyện nào cũng êm như ru đưa người ta vào khung cảnh vùng
cao hùng vĩ, dẫn người ta đi gặp những người Mông người Tày
cả tin vụng về và đôi khi u tối nhưng lại rất đẹp bởi trong
họ những tình cảm bản năng đang cháy thật lòng.
Và tôi thì thật lòng thích cuốn sách, một
cuốn sách mà nếu được bắt đầu lại, tôi sẽ bỏ qua cái gọi
là lời nói đầu.
© Tran Thu Trang
|