Góc đọc sách
Tuyết đen - Bực, mơ, nhớ và khóc
Nếu huynh là tuyết Muội sẽ giữ mùa đông
(Giao Chi -http://fkcafe.com)
Một đêm mưa thu rờn rợn, tôi mở chiếc phong bì
chuyển phát nhanh, lấy ra một cuốn sách mang cái tên lạnh lẽo và
có phần u ám: Tuyết đen. Dòng chữ trên bìa cho tôi biết đây là
“truyện kiếm hiệp đầu tiên dành cho teen Việt”. Tôi khựng
lại một giây tự hỏi, mình thích truyện kiếm hiệp, mình người
Việt, nhưng mình không phải teen, liệu có sao không? Đầu chưa
kịp trả lời thì tay đã mở sách, và những bông tuyết màu đen
lả tả rơi xuống…
Bắt đầu bằng một sự kiện cực kỳ giật gân,
cô dâu chết ngay trong đám cưới, câu chuyện mở ra trước mắt tôi
một cõi giang hồ, vài quái nhân, vài sơn cốc thạch động, vài
chiêu thức võ công, vài bảo vật võ lâm, tình yêu ngang trái
giữa một ma đầu khét tiếng và một cô gái tuy biết võ nhưng
rất lành, những thứ quá đỗi thân thiết với những kẻ lâu nay
“luyện chưởng”. Nhưng cái giống kiếm hiệp này quái lắm,
biết là chỉ chừng ấy thứ quen thuộc thường tình mà vẫn không
thể dứt ra nổi. Không có “nồng độ” kiếm hiệp đậm đặc
cùng mớ kiến thức nho y lý số thâm thuý (hoặc ra vẻ thế),
chỉ có một chuyện tình với tuyến nhân vật có diễn biến tâm
lý đơn giản nhưng không đơn điệu, Tuyết đen đem lại
một sự hấp dẫn giản dị.
Suốt thời gian đọc, trong đầu tôi luôn thường
trực một câu hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”. Vào đoạn cô dâu
chết thì muốn biết chú rể phản ứng thế nào, nguyên nhân cái
chết ra sao. Thấy cảnh một người hành tung bí ẩn xuất hiện
với phong thái vừa lạnh lùng vừa lồng lộng thì muốn biết
hắn là ai, hắn sẽ đi về đâu. Đến chỗ hai nhân vật chính ôm nhau
ngủ thì muốn biết ngoài ngủ ra, họ còn… làm gì không. Tới lúc
nhân vật bị trúng độc cần thuốc giải thì lại cầu mong thần
y bớt chảnh và lấy cát-xê thấp thôi. Cứ như vậy, 200 trang sách
trôi vèo một cái. Chỉ định đọc rồi tán phét vài câu qua Yahoo
Messenger với Giao Chi người bạn cùng-lứa-và-hơi- cùng-nghề, tác
giả cuốn sách, cho vui thôi, nhưng tôi lại bị hút vào và chỉ có
thể dứt ra sau hơn hai tiếng đồng hồ bực, mơ, nhớ, khóc.
Buồn cười nhỉ, đọc truyện chưởng bực và mơ
thì có thể hiểu được, chứ lại đi nhớ với khóc! Nhưng phải
vậy thôi, vì Tuyết đen đã gợi cho tôi nhiều cảm xúc hơn
mức một cuốn truyện tuổi tím thông thường có thể gợi. Trước
tiên là bực, vì bìa sách rất hầm hố với hai nhân vật vẽ cường
điệu hao hao truyện Phong Vân của Hong Kong nhưng lại không
ích gì cho việc tưởng tượng nội dung truyện, vì những lỗi chính
tả dạng phát âm vùng miền lẽ ra có thể biên tập kỹ. Sau đó
là mơ, mơ vì cái thế giới Giao Chi vẽ ra sao mà xa vời, dù có đánh
nhau nhưng vẫn êm dịu quá, dù nhiều uẩn khúc nhưng chẳng có
sập cầu hay mưa bão rợn người.
Thế tại sao lại nhớ và khóc?
Vì hơi lạnh của cơn mưa và màn đêm làm tôi liên
tưởng tới những bông tuyết màu đen vẫn rơi miên man trong trang
sách.
Vì tôi thấy thấp thoáng đâu đây sự rụt rè gượng
nhẹ của mình và người yêu trong câu chuyện tình chớm nở của
Vạn Độc Vương và Đông Tử.
Vì mấy năm trước tôi và những người bạn đã
từng ấp ủ một dự định viết truyện kiếm hiệp nhưng chưa
kịp hoàn thành.
Vì mới chỉ một năm rưỡi trước đây thôi, tôi
cũng ở vị trí của Giao Chi bây giờ, cố gắng để ra được sách
và suýt đột quỵ vì những việc không tên xoay quanh.
Tôi không chúc bạn thuận buồm xuôi gió,
20 năm trước, nhà phê bình Hoàng Ngọc Hiến đã viết một bài
tiểu luận có tên như vậy để chào đón nhà văn Nguyễn Huy
Thiệp cũng như nhắc nhở ông về sự “thử thách trong giống
tố của công luận”. 20 năm sau, tôi cũng dùng lại một vài ý
trong bài ấy để (dù
chúng ta so với hai bậc tiền bối kia đúng là gà mái đứng ngó đại
bàng) chào đón bạn và chào đón cuốn sách lỡ mang
nhãn hiệu kiếm hiệp - một thứ văn học nửa mùa nên có lẽ
sẽ không bao giờ được các báo, các nhà phê bình hồ hởi lăng-xê.
“Bạn hãy tin ở công chúng độc giả bao giờ cũng
độ lượng và công bằng”.
Tuyết đen - Giao Chi - NXB Văn nghệ
© Tran Thu Trang
|