Góc đọc sách
Đọc “Sống đoạ thác đầy”
Quả thật, tôi không tìm ra cái tên nào khả dĩ
hơn cho bài viết này nên đành đặt một cái tên chán như trên. Nó
đơn giản và nhạt nhẽo đúng như mục đích của tôi, muốn tường
thuật cho các bạn rằng: “Đấy, các ông các bà xem, tôi đã đọc
xong cuốn đó”.
Cảm giác đầu tiên của tôi khi cầm quyển sách
lên là nặng, nặng từ cái trọng lượng ngót một cân và cái bìa
tối màu nặng đi, nặng từ cái tên mượn lời Tam Hợp đạo cô
phán về cuộc đời chìm nổi của Kiều nặng lại. Nhưng may quá,
giọng văn chả có gì cao siêu nhưng rất uyển chuyển linh hoạt
của Mạc Ngôn lại khiến nửa thế kỷ đầy những biến động
lịch sử khốc liệt của nước Trung Quốc trôi qua trước mắt độc
giả vừa như thực lại vừa như mộng.
Đầu tiên là mộng, người đọc đi theo linh (hay
oan) hồn của địa chủ Tây Môn Náo mới bị xử bắn xuống xếp
hồ sơ trình Diêm Vương duyệt dự án đầu thai. Tiếp theo là
thực, hồn của Tây Môn Náo quay trở về đúng ngôi nhà của mình,
đầu thai vào kiếp lừa, chứng kiến cảnh vợ mình thành vợ người
khác, con mình thành con người khác… Rồi kiếp lừa qua hết lại
tới kiếp trâu, lợn, chó…, Tây Môn Náo trong lốt lừa, trâu,
lợn… vẫn gắn bó với những con người trong ngôi làng ở vùng
Đông Bắc Cao Mật ấy, cùng họ đi qua những cột mốc thời gian
tính bằng sự kiện, Đại Nhảy Vọt cuối thập kỷ 50, Cách
mạng Văn hoá cuối thập kỷ 60 - đầu 70, Cải cách Khai phóng
những năm 80...
Không chịu uống canh Mạnh bà để quên quá khứ,
những ký ức của địa chủ - lừa - trâu - lợn - chó cứ chồng
chất lên nhau, cuối cùng dồn lại ở thân xác yếu ớt của một
cậu bé sinh ra trong những năm cuối cùng của thiên niên kỷ…
Cậu bé ấy có quan hệ thế nào với địa chủ Tây Môn Náo đã
chết từ 50 năm trước, cậu bé ấy có đem những ký ức chồng
chất kia trải ra cho ai thấy hay không, tôi nghĩ bạn hãy tự tìm
hiểu thì hay hơn. Trong khuôn khổ bài bình sách vô vị này, cái tôi
nên và có thể đề cập đến chắc chỉ là phong cách văn chương.
Đọc cuốn sách này, một lần nữa tôi lại bị
tác giả lôi xềnh xệch vào cái vùng đất quê hương thân thiết
của ông ta. Tính ra, vố này là vố thứ ba thứ tư gì đó rồi tôi
cũng như các bạn đọc phải cùng Mạc Ngôn về cái huyện mà chính
tay ông ta đã tả rằng “không nơi nào trên trái đất lại đẹp
nhất và xấu nhất như Cao Mật”.
Tưởng là lần này hết cái để khám phá rồi, hoá ra không phải.
Nếu như trước kia tôi say sưa với cảnh cánh đồng cao lương
bạt ngàn dậy sóng hay những người đàn bà man dại nhà Thượng
Quan thì giờ đây lại mê mải trong rừng hoa hạnh trắng xoá và
những người đàn ông mang dòng máu Tây Môn… Khi đọc Đàn hương
hình, tôi biết một Cao Mật trong những năm cuối thế kỷ XIX
đầu thế kỷ XX, tới cuốn này, Cao Mật lại thuộc về nửa
cuối thế kỷ XX...
Và cũng như các tiểu thuyết nổi tiếng khác
của mình, trong Sống đoạ thác đầy, Mạc Ngôn vẫn dạy
cho người ta những bài học lịch sử qua những mảnh đời rất
nhỏ. Tây Môn Lừa đã gõ móng qua những năm cải cách ruộng đất
rồi kháng Mỹ viện Triều và nhà nhà luyện thép, Tây Môn Chó thì
sủa vang trong khung cảnh phố huyện thời mở cửa đầu tư rồi
xử tử hình quan chức tham nhũng… Trong truyện Mạc Ngôn, chẳng có
một cá nhân nào thoát khỏi những rung động phát ra từ vòng quay
của bánh xe lịch sử. Họ chỉ có thể sống bám vào bánh xe ấy,
rồi khi mỏi mệt thì sẽ tự động buông thân xác già nua xuống
chiếc huyệt đã đào sẵn, như Mặt Xanh và Tây Môn Chó đã làm.
Hơn 800 trang sách với 6 kiếp sinh tử bì lao
qua 50 năm tưởng dài vậy nhưng cũng trôi qua thật nhanh, hơn 800
chữ bình luận hời hợt trôi qua còn nhanh hơn nữa. Điều cuối cùng
tôi muốn nói là một lời chê và một chuyện bên lề. Lời chê dành
cho bản dịch, một số chỗ mang văn phong miền Nam không thực sự
phù hợp với bối cảnh Cao Mật (vốn ở phía đông bắc Trung
Quốc) và một vài nhầm lẫn không đáng có như anh em cùng mẹ khác
cha lại viết thành cùng cha khác mẹ. Còn chuyện bên lề dành cho
tác giả: Mạc Ngôn hoàn thành tiểu thuyết này trong có 43 ngày.
Tất nhiên, để có được 43 ngày ấy, cái ông họ Quản
này đã phải trải qua bao nhiêu đơn vị 43 dài dằng dặc khác thì
nào ai mà biết!
Sống đoạ thác đầy - Trần Trung Hỷ dịch
- NXB Phụ nữ
© Tran Thu Trang
|