Góc đọc sách
Cái chết của vua Tsongor, vẳng đâu đây khúc
ca Iliade
Một trong những cuốn sách văn học đầu tiên tôi
được đọc là trường ca Iliade của Homère. Cuốn sử thi
về cuộc chiến vây thành Troie với những dũng sĩ kiêu hùng và
những vị thần bất tử có sức hấp dẫn đặc biệt với một
đứa trẻ ưa tưởng tượng. Đến bây giờ, khi đã trở thành
một người lớn ưa tưởng tượng, tôi vẫn dành nhiều cảm tình
cho những cuốn sách có hơi hướng sử thi. Và Cái chết của
vua Tsongor là một trong những cuốn như thế.
Giống như Iliade, Cái chết của vua
Tsongor cũng kể một cuộc chiến vây thành - kinh thành Massaba tráng
lệ nằm giữa hoang mạc châu Phi bao la. Cuộc chiến ấy, cũng
giống như cuộc chiến vây thành Troie, bắt đầu vì một người
con gái. Nàng Hélène của châu Phi cũng mang thân phận rất đỗi
cao quý, con gái duy nhất của đức vua Tsongor. Tên của nàng là
Samilia. Thuở ấu thơ, trong một lần vui miệng tinh nghịch, nàng có
hứa sẽ lấy Sango Kerim, người bạn thanh mai trúc mã - con nuôi
của cha nàng. Thời gian qua đi, Sango Kerim chu du phương xa, lời
hẹn ước ngây ngô của hai đứa trẻ đã dần trôi vào quên lãng.
Samilia ưng thuận làm cô dâu trong cuộc hôn nhân do cha sắp đặt
với Kouame - hoàng tử vùng đất muối.
Nhưng ngay trước lúc đám rước lễ vật của nhà
trai tiến vào Massaba thì Sango Kerim trở về cùng một đạo quân du
mục, đòi nàng thực hiện lời hứa năm xưa. Đức vua Tsongor không
biết quyết định thế nào để vẹn cả mấy đàng vì hai chàng
trai đều xứng đáng mà ông chỉ có một người con gái. Nguy cơ
của một cuộc chiến tranh giành đang đến rất gần. Cuối cùng,
vị vua - vị dũng tướng đã vào sinh ra tử cả cuộc đời, lựa
chọn một giải pháp mà ông cho là sẽ ngăn được máu chảy:
Kết liễu đời mình. Nhưng cái chết ấy đã trở nên vô nghĩa,
cuộc chiến vẫn nổ ra và ngày càng tàn khốc trước sự bất
lực của vua Tsongor - nay chỉ là một linh hồn chưa siêu thoát.
Trong cái không gian châu Phi với những bình nguyên
khô nóng trải dài và những dòng sông hung dữ cuộn chảy, những
nhân vật hành xử thật lạ lùng nhưng cũng thật quen thuộc. Không
có luật pháp hay những điều ước quốc tế ràng buộc, họ chỉ
đối xử với nhau bằng những nguyên tắc sống cơ bản nhất
của con người như danh dự, tình ruột thịt, tình bạn… Đôi khi,
những nguyên tắc này mâu thuẫn với nhau, và các nhân vật phải
lựa chọn. Và ở một cuốn sử thi thì hiếm khi thấy các nhân
vật hối hận dằn vặt về sự lựa chọn của mình. Samilia ở bên
Sango Kerim cho trọn lời hứa ngày thơ dại nhưng cũng tìm đến dâng
hiến cho Kouame. Chiến binh Galash cứ đứng bên dòng sông nguyền
rủa vua Tsongor dù năm tháng qua đi, sức lực chẳng còn. Chỉ có
một người hối tiếc, bất ngờ thay, đó chính là đức vua
Tsongor….
Với nhiều trường đoạn mô tả cuộc giao tranh
ác liệt, những chiến binh man dại, những bùa phép thần bí, Cái
chết của vua Tsongor ném người đọc vào một thời kỳ xa xưa,
vừa mông muội vừa khoáng đạt. Laurent Gaudé
đã chọn lối kể đơn giản như lời của những người hát rong
trên những đường xa thời cổ đại. Nó vừa đủ hấp dẫn để
cuốn ta vào câu chuyện mà lại làm cho những tình tiết đặc trưng
của chiến tranh đỡ gớm ghiếc hơn, mùi máu bớt tanh, vết thương
bớt đau, cái chết và cõi âm bớt ghê rợn, tất cả mờ dịu đi
như được phủ lớp màng mỏng tối màu. Thật không có cách
diễn đạt nào phù hợp hơn cho một câu chuyện đầy tính sử thi
như thế!
Đọc Cái chết của vua Tsongor, đọc những
trang sách ngồn ngộn kiến thức về châu Phi và thấp thoáng hình ảnh
phương Đông, đọc những ẩn dụ về sự vô nghĩa của lòng tham
và chiến tranh, về vòng quay hưng thịnh - suy tàn, tôi chợt nhìn lên
cuốn Iliade ở góc bên phải giá sách. Không, tôi không định
so sánh (so Laurent Gaudé - người đương thời - hai giải Goncourt
với Homère - người thiên cổ - hai mắt mù loà thì thật chẳng ra
làm sao). Tôi chỉ định đặt hai cuốn Iliade và Cái chết
của vua Tsongor cạnh nhau thôi.
Cái chết của vua Tsongor - Tố Châu dịch - NXB
Đà Nẵng
© Tran Thu Trang
|