Duỗi một chút
Phỏng vấn giả tưởng
Đôi co với cái mũ bảo hiểm
Cuối năm, công việc nhiều, tối mịt em mới
trở về nhà. Vừa dắt xe vào, thò tay lên cởi mũ bảo hiểm
thì thấy nó kêu oai oái.
Nó: Ấy, chị nhè nhẹ cái tay chứ.
Chị không thấy tôi vạ vật cả ngày mệt à?
Em: Mày điêu vừa thôi mày! Tao
mới là người vạ vật chứ mày thì tao đội suốt trên đầu.
Nó: Gớm, chị tưởng úp trên cái đầu
của chị thì tôi sung sướng lắm hay sao. Nào khói, nào bụi,
lại còn mưa gió rét mướt. Lúc chị đứng trong đám tắc đường,
tôi cũng ngốt ngồn ngột đấy.
Em: Mày đừng có già mồm. Tao
khổ hơn mày nhiều! Mày biết mày nặng bao nhiêu không?
Nó: Tôi thuộc dạng tiểu thư con nhà, mình
hạc xương mai, nhẹ hều ấy mà.
Em: Mìnhhh hạccc xươnggg maiii!
Nhẹ hềuuu! Cũng năm lạng rưỡi lẻ một hoa đấy. Mày tưởng
tao đội cả nửa cân vừa nhựa vừa xốp trên đầu thì sung sướng
lắm phỏng?
Nó: Thì tất nhiên là không. Nhưng nhà nước
yêu cầu, chúng tôi phải có mặt. Mà cũng tại bọn người các
chị cơ, ai bảo đi đứng hỗn loạn cho lắm vào, tai nạn
chấn thương sọ não cho lắm vào. Các chị mà có ý thức tôn
trọng luật giao thông một tí thì đã chả chết lắm người,
người ta đã chả gọi là quốc nạn, nhà nước đã chả vắt
óc nghĩ cách kiềm chế, chúng tôi đã chả bị bắt ngồi lên
đầu lên cổ các chị.
Em: Mày đổ hết tội cho bọn tao
đấy à?
Nó: Thế chị nghĩ tai nạn giao thông là
do virus gây ra hở?! Không phải do bọn người nhà chị chở quá
tải, quá người, đi xe không bằng lái, uống bia uống rượu
rồi phóng nhanh vượt ẩu phanh gấp mất lái thì là gì. Rồi còn
đường sá xuống cấp, cầu cống bị rút ruột, xe cộ không
đủ tiêu chuẩn an toàn, biển báo giao thông bị đem cân sắt
vụn, không phải người làm, dễ là bò làm chắc! Mà kể cả
bò chạy ra quốc lộ gây tai nạn thì cũng có người chăn chứ
không phải bò hoang, nhá!
Em: Nín, nín, nín, trật tự. Mày
ngừng thuyết cho tao hỏi xem nào! Thế mày nghĩ bọn tao đội mày
lên đầu thì sẽ không kẹp ba kẹp tư, không tổ lái đánh võng
nữa à?
Nó: Khồng, được thế thì chúng em có
ngồi trên đầu các chị hăm tư trên hăm tư em cũng làm. Nhưng
chị ạ, em nghĩ rồi, các chị đội em trên đầu cũng như cái
thằng khỉ họ Tôn nó đội vòng kim cô ấy. Bọn em không được
ông sư nào niệm chú nhưng cũng có nhà nước bảo kê, tạm coi
là biểu tượng của luật pháp và ý thức. Các chị lái xe có
bọn em nằng nặng vương vướng trên đầu kìm lại, cũng bơn
bớt bốc đồng.
Em: Mày nói nghe cũng lọt tai đấy!
Nhưng mày có thấy là hôm nay tao đội mày cả khi vào công sở
với ngân hàng không?
Nó: Thì tại chị xót em, sợ em bị
cắt dây lấy trộm chứ gì. Em thấy nhiều bác mua hộp đựng
đồ lắp vào xe, hay chị cũng mua một cái cho em đi.
Em: Tiền của tao có phải vỏ
hến đâu, mày! Hai trăm mười mấy nghìn cho mày rồi, lại thêm
mấy trăm tiền hộp nữa, tháng này tao lấy xốp trong ruột mày
đổ vào nồi thay cơm à?
Nó: Thì thôi, chị cứ để em trên đầu
cũng được. Đằng nào chị chả mang tiếng lập dị mấy lị
cá tính rồi, có đội hai chiếc mũ cũng chẳng ai nói gì đâu.
Em: Ờ, giờ mùa lạnh thì tao vẫn
gắng gượng lập dị cá tính được. Nhưng đến mùa nóng, đội
mày đi ngoài đường cũng khốn khổ rồi, lại còn…
Nó: Từ giờ đến mùa nóng thì cái
lệnh đội mũ nó cũng lỏng lỏng xừ ra rồi, em còn lạ gì cái
kiểu đầu voi đuôi chuột của chính quyền nhà chị.
Em: Ờ, mà có khi đến lúc lệnh
lỏng, tao lại nghiện mày cũng nên, không đội lại thấy
thiếu thiếu nhớ nhớ.
Nó: Hi hi, nếu thế, chị sẽ có một thói
quen văn minh. Ở các nước khác, họ lên xe máy là đội mũ
bảo hiểm, lên ô tô là thắt dây an toàn, vào công trường hay
nhà xưởng là mang các đồ bảo hộ, chứ đâu có tùy tiện như
nước mình.
Em: Hiểu biết gớm!.
Nó: Thì lúc chị đội em ngồi ôm máy tính
ở quán cà phê wifi, em cũng đọc ké tin tức mà. Chị cứ nói
mùa nóng thì không đội được mũ. Thái Lan, Indo họ cũng nóng
kém nước ta đâu mà dân họ vẫn đội đầy đủ. Em thấy xe
ôm ở Bangkok còn chuẩn bị sẵn cái mũ vải dùng một lần để
khách nào sợ nấm tóc thì lấy đội bên dưới mũ bảo hiểm
cơ.
Em: Sáng kiến hay nhỉ! Nhưng thế
thì có bị coi là sai quy cách không? Tao thấy dạo này báo chí
hết tuyên truyền về việc đội mũ (vì ai cũng đội rồi),
chuyển sang tuyên truyền về đội mũ đúng với lại sai quy cách.
Nói leo lẻo thế, lại còn dọa là đội sai quy cách thì liệt
cả người, nhưng cái hình minh họa cụ thể về việc đội mũ
thế nào là đúng thì không có.
Nó: Chị cứ phải từ từ. Mấy cái đấy
chắc các ông ở trên còn đang cãi nhau chưa xong. Mà khi mua em,
họ có đính kèm cái hướng dẫn sử dụng, chị không đọc à?
Em: Tao đọc chứ, nhưng không
thấy nói là có được đội mũ vải ở dưới hay không. Thật,
có khi tao cũng phải sắm cái mũ vải, chứ đội mày lắm, đầu
tao sinh chấy với nấm.
Nó: Chị cứ lo chuyện không đâu. Mỗi
tuần chị tắm giặt cho em một lần , ngày nào chị cũng gội
đầu, sấy khô tóc rồi mới đội em lên thì chấy nấm nào
sống được. Đứa nào nói đội em bị chấy nấm, chị cứ
chửi vắt nóc lên cho em. Rõ là cái đồ ở bẩn lại còn hay
đổ tại…À, mai chị viết chữ www.sachcuatrang.com
lên eo em nhé. Hôm nay tắc đường em thấy có đứa cõng cả tên
chủ trên lưng, trông oách lắm.
Em: Ờ, tao cho cuộc nói chuyện
của tao với mày lên đấy luôn. Nhưng tóm lại tao bỏ mày ra
để đi gội đầu được chưa?
Nó: Rồi, chị bỏ đi. Nâng niu em một tí
nhé, vì em nâng niu đầu chị mà.
Chủ nhật, 30/12/2007, sau nửa tháng chính thức đội
mũ bảo hiểm
© Tran Thu Trang
|