Duỗi một chút

Giấc mơ sau khi giá xăng tăng

Mùa đông, hàng bia hơi vắng khách, em đang ngồi đờ đẫn nhìn đĩa lạc rang húng lìu gia truyền đời đầu nhạt hoét và cốc bia Hà Nội pha nước lã đắng nghét, chợt nghe một câu “Má nó” lạ tai vang lên sau lưng. Quay lại thì thấy một cụ già tầm thất thập (cái tuổi nay cũng chả hy lắm) chống ba-toong, trước mặt cũng đủ lệ bộ bia kèm lạc y hệt bàn em đang phẩy mấy mảy vỏ lạc, lắc đầu ngao ngán. 

Em: Lạc chán quá, ông nhỉ!

Ông cụ: Ờ, hồi xưa qua bán ngon hơn nhiều. Mới đó mà đã sáu mươi năm… Em nhỏ đi một mình thôi hả? Lại ngồi với qua cho dzui… Em tên họ là chi, nhà ở đâu, học trường nào?

Em: Dạ, cháu tên Trang, họ Trần, nhà ở gần đây, cháu thất học lâu rồi.

Ông cụ: Ừa, qua cũng thất học lâu rồi, đi bán đậu phộng rang. Qua họ Lê, thứ bảy nên ba má gọi là thằng Tám. Trước qua ở trỏng, Thị Nghè - Sài Gòn.

Em: Cháu hỏi khí không phải, ông có phải anh hùng Lê Văn Tám trong sách không?

Ông cụ: Ừa, là qua đó.

Em: Cha mẹ ơi, trong sách nói ông thành ngọn đuốc sống đốt kho xăng rồi cơ mà?

Ông cụ: Xăng đắt vậy ngu gì qua đốt! Nguyên kho cả chục ngàn lít, lấy đem bán thu lời nhiều hơn chớ.

Em: Nhưng mà...

Ông cụ: Nhưng mà… sao? Em thấy qua nói không đúng hả?

Em: Dạ không, ông nói đúng, đúng lắm ạ. Xăng mới tăng giá, đắt lòi mắt, rồi thể nào các khoản khác cũng đú theo cho mà xem. Cháu đang tính nghỉ uống bia bù tiền cho xăng. Nhưng mà… ông đem xăng thời An Nam thuộc Pháp ra bán với giá của thời Việt Nam độc lập và hội nhập, cháu nghĩ ông… ăn hơi dầy!

Ông cụ: Dầy chi mà dầy. Qua chịu lỗ bao lâu, rồi chi phí bảo dưỡng bồn bể (cái bồn và cái bể chớ không phải cái bồn bị bể)... Em phải hiểu và thông cảm cho qua. Giá dầu thế giới tăng, giá xăng nhập khẩu tăng, giá xăng ở các nước quanh nước ta cũng mắc thí mồ, qua mà bán với giá rẻ là phát sinh buôn lậu ngay. Tụi hải quan, biên phòng chống buôn lậu không nổi lại đem qua ra quy kết tội lỗi cho coi.

Em: Vầng, cũng phải. Thế sao ông không bán cho nước ngoài thu ngoại tệ đàng hoàng? Ông là liệt sĩ, à nhầm, ông vẫn sống, là người có công, chắc sẽ được giảm thuế.

Ông cụ: Tư bổn nước ngoài nó khôn quá trời em ơi, nó đâu có chịu mua xăng khi giá cao. Nó canh me mấy lúc giá thấp, ký hợp đồng, rồi tới hồi giá cao nó bắt mình giao hàng theo hợp đồng đã ký. Nông sản, khoáng sản này kia cũng vậy, buôn bán ì xèo à.

Em: Chẹp, giá mà mấy công ty nhập xăng dầu của mình cũng giỏi dự đoán thị trường và có kế hoạch ký hợp đồng như người ta…

Ông cụ: Dự đoán thì cũng có. Đến qua với em thất học còn biết giá xăng dầu sẽ tiếp tục leo thang nữa là dân mần ăn kinh bang tế thế. Còn cái vụ ký hợp đồng… cái vụ ký hợp đồng… cái vụ ký hợp đồng…

Em: Khó thực hiện hả ông?

Ông cụ: Hổng phải khó thực hiện! Nói nhỏ với em nha, tới qua đây hổng có làm gì cái kho xăng mà “mấy ổng” còn dựng lên thành đuốc sống thì ba vụ hợp đồng hợp thiếc đó đâu có khó. Cái khó là ở chỗ này này. 

Ông cụ nhấc ba-toong lên gõ vào thái dương rồi nhìn xuống chân cười cười. Em mụ mị cúi đầu xuống theo cái nhìn của ông, thế là vập cằm vào mặt bàn, choàng tỉnh. Dưới chân em, đống vỏ lạc ẻo lả bị gió thổi, dạt thành nét gì từa tựa chữ Tâm.

 Chủ nhật đầu tiên sau khi giá xăng tăng lên mức 13.000, 25/11/2007 .

 

Trở lại Duỗi một chút

 Xem tiếp Bài khác

 

 

 © Tran Thu Trang