Duỗi một chút

Bài học từ kỳ nghỉ của ông Đậu 


Ảnh copy từ www.contactmusic.com 

Nói chuyện với bạn, bạn dè bỉu báo chí về cái khoản ăn tiền của các công ty phát hành phim viết bài tâng bốc các bộ phim thuộc dạng mì ăn liền của nước ngoài thành những tác phẩm đầy tính nhân văn, hết sức sâu sắc và “đọng lại” (đọng lại bây giờ là tính từ). Ờ, em thì ít đọc các bài bình phim trên báo, em chỉ hay viết bài bình phim trên mạng. Hôm nay, em sẽ thử viết theo “phong cách đọng lại” xem thế nào.

Phim gần đây nhất mà em xem là “Mr.Bean’s holiday” - em tạm dịch là “Kỳ nghỉ của ông Đậu”. Ông Đậu này thì em biết lâu rồi, từ thời TV nhà em vẫn còn 14 inches và chỉ bắt được VTV và HTV ấy (giờ tăng thêm nhiều inches và phẳng tuyệt đối rồi nhé, lại bắt thêm được VTC1 nhé, tiến hoá kinh không?!). Nói chung, cái kiểu chọc cười của ông này thiên về hình thể và đôi khi hơi dị hợm, nhưng em cũng dị hợm bỏ xừ, em lại thích đàn ông ít nói (mà ông Đậu chả mấy khi nói), nên em xem và cười tuốt, vô tư đê!

Lần này, do cơ duyên, em đã leo lên Megastar để xem một phim nhựa tiếng rưỡi về ông Đậu, mà xem hẳn hai lần nhé (mỗi lần với một người khác nhau, tất nhiên). Lần này, ông Đậu chỉ ở cái xứ London mưa dầm nhà ông có vài phút đầu phim trong một cuộc quay xổ số thôi. Rồi ông trúng số, phần thưởng là chuyến đi Pháp. Và ông đi Pháp. Rồi với phong cách đơ đơ xen lẫn láu cá của mình, ông gây ra bao nhiêu thứ rắc rối.

Trước tiên, trong khi ăn trưa ở một nhà hàng thuộc Gare de Lyon (Nhà ga Sư Tử - chắc ở mạn gần Hà Đông của Pháp) để chờ tàu đi Cannes tắm biển, ông giả vờ ăn hàu sống nhưng thật ra là đổ vào khăn ăn rồi “phi tang” vào túi xách của một madame bàn bên. Sau đó, ông nhờ một ông bố quay video rồi õng ẹo đến nỗi ông này không kịp lên tàu với con trai. Sau đó, khi ông giúp cậu con trai kia đi Cannes tìm bố, những sáng kiến quái gở của ông lại gây thêm mấy rắc rối nữa… Tóm lại, em đã xem hai lần, đã cười sảng khoái (lần hai thì cười bớt to, nhưng nói chung vẫn thấy thú vị). Và sau đây, em xin ca ngợi cái sự rất đọng lại của phim.

Trên thế giới, có rất nhiều bộ phim sau khi công chiếu đã làm nên một làn sóng du lịch tới cái địa phương nơi đặt bối cảnh phim, ví dụ như hai phim “Đông Dương” và “Người tình” đã đem đến cho các công ty lữ hành Việt Nam lượng khách Pháp kha khá, hay như vụ dân châu Á đổ xô đi thăm trường quay “Nàng Dae Jang Geum” gần đây. Trong trường hợp này, “Kỳ nghỉ của ông Đậu” chắc sẽ làm vài kẻ thích du hí phải chẹp chẹp vì phong cảnh nước Pháp yêu gì mà yêu thế. Paris thì thôi khỏi nói rồi. Cannes với cái liên hoan phim và bãi biển Riviera thì cũng miễn kể. Nhưng cái vùng nông thôn Avignon với cánh đồng hoa vàng trải ngút mắt bên đường với lại những cây cầu, những con đường men theo rặng núi ở miền Nam nước Pháp thì… phải nói là ông Đậu đã đi qua những phong cảnh thật yên bình mà không kém phần bắt mắt. Ôi bao giờ em có tiền đi như ông?

Không chỉ quảng cáo cho ngành du lịch Pháp, phim còn quảng cáo cho máy quay kỹ thuật số Sony và điện thoại Nokia. Chiếc máy quay theo ông Đậu suốt hành trình trắc trở từ Paris đi Avignon rồi đi Cannes, giúp ông bao nhiêu việc, mà chỉ mất đúng vài phút sạc pin, sợ không? Còn điện thoại thì… mọi nhân vật trong phim, kể cả người chết, đều dùng Nokia. Đoạn gần cuối còn có một cảnh ông Đậu ngồi nghe một mớ chuông của chiếc Nokia 7373 xoay tít mù nữa. Máy quay thì em không ham (mơ ước của em là con máy ảnh Canon 30D, hoặc bớt đi 25D thành loại 5D cũng được :D), điện thoại thì em cũng thích nhưng không có nhu cầu mua nữa. Nhưng khi xem xong phim này, em đâm có cảm tình với Sony và Nokia. Ít nhất họ cũng trả tiền - chắc là có trả tiền chứ nhỉ, quảng cáo lồ lộ thế cơ mà - cho một bộ phim giúp em cười đến hai lần tiếng rưỡi.

Kết luận của em: Sự kết hợp giữa điện ảnh và quảng cáo thật nhân văn và đọng lại!

 

Trở lại Duỗi một chút

 Xem tiếp Bài khác

 

 

 © Tran Thu Trang