Hà Nội ... km
Sài Gòn ơi, bao tử em
thốt lên lời cảm ơn!
Lử đử bò ra khỏi nhà ga hành khách Tân Sơn
Nhất sau khi đã đứt ruột bỏ lại bữa sáng với nửa chai nước
trong bốn cái túi nôn hiệu Pacific Airlines, em không đủ dũng khí
để chui thêm vào bất cứ phương tiện di chuyển kín mui nào nữa.
Vậy là, thay vì làm một cuốc taxi từ sân bay về nhà một
bạn hiền ở gần chợ Bà Chiểu, em gọi một bạn khác, cũng
hiền, để mượn đỡ cái yên sau xe máy. Bạn tuy bán tín
bán nghi, vì hôm qua vẫn còn nghe em than trên mạng là Hà Nội rét
chết giun chết dế, nhưng vẫn ra đón. Và vì lòng tin đặt
rất đúng chỗ của bạn nên em đã không mất thời gian nằm
bẹp chờ hồi phục mà có thể cất đồ đạc rồi phi ra đường
ngay, bắt đầu cuộc ve vuốt khẩu vị bằng những món ngon Sài
Gòn.
Đọc đến đây chắc hẳn một số bạn,
nhất là người Sài-Gòn-gốc (rễ ăn sâu như rễ hoa mười
giờ), sẽ nhảy dựng lên mà bảo: “Thành phố rộng gấp
mấy lần cái Hà Nội, có biết bao nhiêu chỗ để thăm, sao mày
chỉ biết có ăn?”. Vầng, thôi em đành thú thật, chuyến đi
của em gói gọn trong kỳ nghỉ Tết dương lịch, vỏn vẹn 3 ngày,
mà em lại tham, đánh đu theo bạn dạt gió Vũng Tàu, nên không
đủ thời gian. Em cũng xấu hổ lắm chứ bộ, mang tiếng
đi Sài Gòn về mà vẫn không biết bến Nhà Rồng ra sao, địa
đạo Củ Chi thế nào, thậm chí đến dinh Độc Lập với nhà
thờ Đức Bà chình ình ngay trung tâm cũng không thèm vào mà
chỉ lướt qua nghía miếng rồi chạy tiếp (đến quán ăn,
tất nhiên). Ai bảo Sài Gòn rộng quá, phồn hoa quá làm gì để
em đi mãi, ngắm mãi không xuể. Thôi đành xác định một mục
tiêu cụ thể là vào được càng nhiều nơi ăn chốn uống ở
Sài Gòn càng tốt, thăm thú hú hí gì thì để dành (những)
lần sau!
Thế
là trong nhật ký hành trình cũng như
trong thẻ nhớ máy ảnh của em tràn trề và sôi sục những cơm,
những canh, những rượu, những chè. Bạn bè biết rõ
lịch trình eo hẹp và cái tính tham ăn của em nên thay vì dắt
em đi thăm bảo tàng Chứng tích chiến tranh với lại chùa Xá
Lợi lại dông tuốt tới những đường phố gần đó như
Nguyễn Văn Thủ, Sư Thiện Chiếu (em thề không quen hai ông này,
cũng như nhiều ông khác trên biển tên đường ở Sài Gòn). Trưa
bánh tráng phơi sương Trảng Bàng, tối lẩu cá kèo Sóc Trăng,
giữa các buổi ấy là hủ tiếu, xôi nước, hoành thánh, pizza,
em chỉ biết chép miệng, chụp ù kiểu ảnh (không thèm lấy nét
đóng khẩu cẩn thận), rồi cứ thế nhồi đẫy tễ. Một
buổi trưa ngồi ăn món Hà Nội - cà bung và giả cầy - ở quán
Gọi Mới Mở (quán có tên khác cơ nhưng em quên mất, đại khái
quán cứ đóng cửa im ỉm, có khách gọi mới mở nên em đặt
vậy cho tiện), bạn em bảo: Sài Gòn cái gì cũng có, nhất là
những thứ liên quan đến ăn uống. Nhưng mà em hơi nghi à
nha, khéo Sài Gòn không có chỗ-cho-người-ăn-kiêng :D
Để ca ngợi các món em đã ăn chắc phải dùng
đến nhiều bài tản văn, em chả dại dồn chừng ấy thức Sài
hào Gòn vị vào một bài làm gì cho ngấy. Em chỉ xin phép
gạch ra một số cái đầu dòng em chôm chỉa được trong
ba ngày toàn ăn với uống của mình thôi. Một người bạn em
sống ở Sài Gòn và Hà Nội mỗi nơi nhiều năm có gạch
nhiều cái đầu dòng so sánh nhiều thứ ở Sài Gòn - Hà Nội
đưa lên một forum. Những so sánh đó rị mọ và ngộ nghĩnh đến
nỗi nó được copy đi khắp nơi, trở nên phổ biến đến
nỗi sau này anh kia nhận là mình viết thì khối kẻ bĩu môi
cho rằng ảnh xạo. Em hy vọng những cái gạch đầu dòng
này của em sẽ có số phận ít bi đát hơn:
- Ở Sài Gòn, “tào phớ” được gọi là
“tào hũ”, được chan nước đường đỏ với gừng và cốt
dừa chứ không chan nước đường trắng với đá và hoa nhài,
hoa bưởi.
- Ở Sài Gòn, quán ăn đem món Hà Nội ra bị
người Hà Nội chê ỏng chê eo.
- Ở Sài Gòn, “hoa quả” được gọi là
“trái cây” và không chỉ chấm với mỗi muối ớt.
- Ở Sài Gòn, khách vào quán café sang trọng
ngả ra ghế bành chợp mắt thường không bị/được nhân viên
ra nhắc nhở, gọi dậy.
- Ở Sài Gòn, ăn uống xong đứng dậy gọi
“tính tiền” chứ không gọi “thanh toán”.
Chắc những khác biệt này chẳng lạ lùng gì,
các bạn có khi cũng biết cả rồi. Thì em bắt chước gạch
ghiếc cho ra vẻ trải nghiệm thế, chứ để nói về chuyến đi
của mình, em có thể chỉ cần dùng một câu như trong tên bài
kia thôi: Bao tử em thốt lên lời cảm ơn!
Vĩ thanh: Đã hơn nửa năm rồi
kể từ cái ẩm thực tour ngon dze kiu ấy, biết bao nhiêu
thứ đổi dời. Cô bạn da nâu chân dài đi Vespa gợi cảm hơn
cả nàng Thái Vân trong truyện của em đã chuyển khỏi cái
hẻm thoảng hương nguyệt quế gần chợ Bà Chiểu. Chị
bạn đã gợi ý cho em cái câu hay như slogan của hãng thực
phẩm trên kia cũng đã chuyển khỏi chung cư Miếu Nổi để đến
một chỗ khác chắc vẫn không có bình nóng lạnh trong phòng
tắm (ở xứ ấy, ai cần?). Em thì đang bò lê kéo càng với cái
oi nồng không-nuốt-nổi-cơm của Hà Nội mà tơ tưởng đến
một chiều mưa ở Thanh Đa có đĩa gà nướng mát trời ông
địa. Ừ, không tơ tưởng sao được, khi nơi đó ngoài đồ
ăn và mưa, em còn có bạn bè.
1&7.2007
© Tran Thu Trang
|