Thư hằng tuần (số 95) 

Hà Nội, ngày 8 tháng 1 năm 2008 

Dạo này, tôi bận đến nỗi việc đọc mail và cập nhật blog cũng giao cho các trợ lý (nói là trợ lý cho oai, đó là những độc giả - bạn bè thân thiết của tôi ấy mà). Vì bận rộn như vậy nên tôi có rất nhiều việc muốn nói, muốn khoe, vậy mà mỗi tuần chỉ gắng gượng viết được một bức thư cho các bạn. Thật là ngang trái! 

Tôi có một cuốn sổ nhỏ, thường mang theo người, khi nghĩ ra việc gì cần làm thì viết vào, khi nào làm xong thì gạch đi. Thường thì tôi hay cố để gạch đi càng nhiều và càng sớm càng tốt. Nhưng có một (vài) việc tôi ghi từ năm kia rồi mà vẫn được chưa gạch. Hôm nay, tôi quyết phải khai trừ một trong số đó ra khỏi sổ. Ấy là việc viết một bài giải trình lý do tại sao tôi không leo Fansipan. 

Một số bạn đọc, người quen, thấy tôi trông có vẻ lang thang cơ nhỡ, hùng hổ băm bổ, thì cứ nghĩ tôi phải xông pha bụi bặm lắm, phải giang hồ sương gió lắm, phải chinh phục Fansipan đến mấy lần. Thực ra, thề có bóng đèn, tôi chưa hề leo lên nóc nhà Đông Dương. Và trong cái đầu luôn lắm dự định của mình, tôi cũng không bao giờ cho rằng việc chinh phục nóc nhà Đông Dương là một cái gì đó cần-phải-nên làm. 

Lý do đầu tiên, tôi có sức khỏe rất không tốt. Tôi bị thấp khớp và yếu phổi. Tôi bị cận thị và huyết áp thấp. Tôi rất dễ chảy máu cam khi trời khô và viêm họng khi trời lạnh. Tôi mẩn ngứa khi tiếp xúc với cỏ và nguồn nước lạ. Tôi nôn mửa khi đi tàu xe và khi ăn phải các thức ăn không quen. Tóm lại, tôi là một kẻ yếu ớt bị thịt, dù rất biết chăm sóc bản thân (trong ba lô du lịch của tôi luôn có kính thưa các loại thuốc) nhưng vẫn luôn đem lại phiền toái cho những người xung quanh. Tôi tự thấy mình không đủ khả năng tham gia vào một chuyến du lịch dù đã bớt mạo hiểm nhưng vẫn không ít mệt nhọc như tour leo Fansipan. Khẩu ngữ miền Bắc có câu “yếu thì đừng ra gió”, tôi yếu rõ ra rồi, mà trên núi ấy thì gió to lắm. :D 

Lý do thứ hai, tôi yêu thiên nhiên và luôn cố gắng bảo vệ môi trường. Chắc hẳn các bạn sẽ bảo, mày yêu thiên nhiên mà lại từ chối một vùng thiên nhiên hùng vĩ thế à? Vầng, thế đấy, tôi yêu thiên nhiên nên không nỡ làm kinh động nàng. Tôi không đi Fansipan, chỉ qua bạn bè, người thân tôi cũng biết rằng thảm thực vật trên đó đã bị khách du lịch càn quét tơi bời rồi. Những cây quý hiếm dần biến mất, Fansipan giờ chỉ còn nhiều hoa đỗ quyên mà với tình hình dân hay đi du lịch bảo nhau rằng giờ leo Fansipan dễ ợt, vì đường lên đỉnh núi quang quẻ như cái đường làng, tôi e hoa đỗ quyên cũng chẳng còn. Với một kẻ bắt bạn trai tắt thuốc trước cửa rừng và hay để rác trong giỏ xe chờ đem về nhà vứt như tôi thì việc góp phần tàn phá thiên nhiên ở một nơi đặc biệt như Fansipan cũng làm lương tâm mọc thêm vài cái răng nanh. 

Lý do cuối cùng là một lý do mang nhiều yếu tố tinh thần. Tôi có đọc hoặc xem ở đâu đó thấy các bạn leo Fansipan nói rằng chinh phục nóc nhà Đông Dương cũng là một hành động thể hiện quyết tâm và khẳng định bản thân. Hí hí, đến đây thì tôi phải cười một cái, tôi đã thể hiện quyết tâm và khẳng định bản thân bằng những việc khác dài hơi hơn, ít tốn kém hơn mà ý nghĩa thì có khi chẳng cao kém Fansipan bao nhiêu. Chẳng hạn, bây giờ có ai khoe với tôi rằng “tớ vừa leo Fansipan về”, tôi sẽ trả lời “thế à, tớ thì vừa viết xong bức thứ hằng tuần thứ chín mươi lăm hầu chuyện cuộc đời cho độc giả của mình”. Thề có bóng đèn và độ cao 3143m của Fansipan, tôi sẽ nói câu ấy với vẻ rờ rỡ tự hào. 

Trần Thu Trang 

Tái bút cho tiếng Việt: Tuần vừa rồi, có người bạn thắc mắc với tôi về việc dùng chữ i và y, kiểu như tâm lý tâm lí, với lại bác sĩ bác sỹ. Ôi, vấn đề này thì tôi chịu, không tìm ra quy luật nào để tuân thủ. Một số người nói từ kép và gốc Hán Việt thì dùng y hợp cách hơn, nhưng cũng không hẳn như vậy. Tôi thì tôi nghĩ bạn nào quen kiểu gì cứ viết theo kiểu đó, miễn là đừng làm thay đổi ý nghĩa của từ, kiểu như thúy thành thúi là được. Cá nhân tôi thì hay dùng y hơn, chỉ vì một lý do chả liên quan gì đến tiếng Việt, chữ y (nhất là chữ viết tay của tôi) trông đẹp hơn chữ i.

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 96

 

 

 © Tran Thu Trang