Thư hàng tuần (số 7) 

Hà Nội, ngày 2 tháng 5 năm 2006

Hoá ra, vụ quả trứng gà trong chuồng đà điểu tuần trước làm ảnh hưởng tới công việc của tôi nhiều hơn là tôi nghĩ. Một tuần nay, cứ khi nào mở máy tính ra, tôi lại nghĩ đến những lời sắc cạnh từ khắp nơi chĩa vào và rồi… không thể viết được nữa. Cũng tự an ủi rằng có nhiều bạn đọc ủng hộ lắm, rằng mỗi người một việc, việc của mình là viết cái bình thường bình dân, việc viết cái cao siêu bác học dành cho người khác. Nhưng cái sự ảnh hưởng tâm lý này đâu phải cứ hô vài câu khẩu hiệu là nó tha cho mình. Cuối cùng thì cả dịp nghỉ lễ, thay vì tiếp tục nghĩ tới những thứ như tính cách, lời thoại và nút thắt, tôi chỉ cầm máy ảnh chạy theo rình chụp con mèo béo và cắm đầu vào nghiên cứu cách bịt các kẽ hở trong hợp đồng bản quyền.

Chuyện tôi chụp ảnh thì có thể viết thành mươi mẩu chuyện dài dòng nhưng cũng chẳng cần thiết lắm. Với tôi, chụp ảnh đóng vai trò một sở thích hạng hai, thay cho hội hoạ. Chả là tôi không đủ khả năng để ghi lại những thứ đẹp đẽ quanh mình bằng màu và bút nên phải dùng máy ảnh thế chỗ. Hồi nhỏ tôi có xin mẹ tôi cho đi học vẽ nhưng khi đó cuộc sống còn khó khăn, các bậc cha mẹ thích những thứ thiết thực hơn nên mẹ tôi bắt tôi học ngoại ngữ “để sau này làm phiên dịch”. Khi đó tôi oán thán mẹ ghê gớm, giờ thì đã nhìn mọi việc tích cực hơn. Rằng cũng may mà thứ tiếng mẹ tôi chọn là tiếng Anh chứ không phải tiếng Ả Rập hay Mông Cổ, vì bây giờ ít ra tôi vẫn có thể đọc hướng dẫn sử dụng và mày mò các nút chức năng của hầu hết các máy ảnh kỹ thuật số.

Đến việc nghiên cứu hợp đồng bản quyền thì quả là vặt vãnh và điên đầu. Một người không có chút kiến thức hay kinh nghiệm về luật cũng như chuyển nhượng mua bán như tôi phải ngồi căng mắt đọc từng câu từng chữ trong một cái hợp đồng bản quyền được soạn khá ẩu, thừa lỗi typing và những câu phức chung chung đa nghĩa nhưng lại thiếu những chi tiết cụ thể, rõ ràng. Tôi sẽ phải sửa chúng kỹ hơn cả sửa bản thảo tiểu thuyết, chỉ để có thêm 3 triệu đồng trong tài khoản. Trời ạ, cứ thế này vài lần rồi thay vì thành người viết văn giải trí, tôi sẽ thành một mụ chuyên soi mói những thứ tủn mủn “điều này khoản nọ thoả thuận đó bồi thường kia” mất! Theo các bạn thì tôi nên làm gì để giải quyết nhanh gọn những vấn đề chả đem lại tí cảm hứng văn học nào nhưng lại liên quan hết sức mật thiết tới cơm áo như việc cãi cọ hợp đồng này? Tôi chờ thư của các bạn.

Trang

 

Xem thêm:

Thư mới nhất

Thư tuần số 8

 

 

 © Tran Thu Trang