Góc đọc sách
Chiếc lá Hy Vọng
Cái mẩu kể lể con con này xuất hiện trong
mục "Những đoạn trích vàng" của Hoa học trò từ cuối
năm 2001. Gần năm năm đã trôi qua, trong lúc dọn dẹp đống file cũ,
tôi bắt gặp nó, định xoá rồi lại chợt nghĩ đến những độc
giả trẻ tuổi của mình. Biết đâu bài viết mà người 24 tuổi
như tôi muốn bỏ đi lại vẫn đem đến cho ai đó trẻ hơn vài điều
thú vị thì sao.
“Này em thân yêu, em hãy nhìn ra ngoài cửa sổ mà
xem chiếc lá cuối cùng ở trên tường. Em đã không tự hỏi sao
chiếc lá lại không bao giờ rung rinh, không bao giờ chuyển động
mỗi khi gió thổi ư? Này em yêu quý, đó là một kiệt tác của bác
Behrman, bác ấy đã vẽ nó ở đấy vào đúng cái đêm chiếc lá
cuối cùng lìa cành.”
(Đoạn kết “Chiếc lá cuối cùng” -
O. Henry)
Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, thần linh
đã gói những điều tốt lành vào chiếc hộp đem tặng loài người.
Nhưng khi chiếc hộp được mở ra, mọi thứ đều bay về trời,
chỉ còn Hy Vọng ở lại làm bạn với con người.
Thế nhưng Hy Vọng cũng đôi khi lơ đãng mải
rong chơi đâu đó. Hy Vọng đã không tìm đến với cô hoạ sĩ
Johnsy đúng lúc cô cần nó nhất. Johnsy vừa bị một gã “có tên
Sưng Phổi” quật ngã. Không Hy Vọng, cô nằm trên giường bệnh
nhìn ra cửa sổ, buồn bã đếm từng chiếc lá cây rụng dần,
rụng dần. Không Hy Vọng, cô tin chắc rằng khi chiếc lá cuối cùng
lìa cành cũng là lúc cô rời khỏi cõi đỡi. Mặc dù có sự săn
sóc lo lắng đầy yêu thương của cô bạn thân Sue và bác hàng xóm
Behrman, Johnsy vẫn không thôi liên tưởng rằng mình cũng như
chiếc lá cuối thu tàn úa kia, có thể rời bỏ trần gian bất cứ
lúc nào.
Đúng thời khắc mong manh đó, Hy Vọng đã xuất
hiện. Hy Vọng hiện diện trong chiếc lá duy nhất còn sót lại, đang
“cô đơn bám vào cuống lá nằm sát trên tường”. Buổi sáng
thức giấc, Johnsy vẫn thấy chiếc lá sinh mấy ấy dũng cảm
đương đầu với gió rét. Và chính nhờ chút Hy Vọng nhỏ bé từ
chiếc lá, Johnsy đã thắng được gã Sưng Phổi. Khi ấy, cô chưa
biết rằng, để mang lại Hy Vọng cho cô, bác Behrman đã phải đổi
cả tính mạng của mình.
Người hoạ sĩ già khắc khổ suốt đời
ấp ủ dự định vẽ nên một kiệt tác ấy đã hoàn thành ước
nguyện của mình. Bác không vẽ lên cái khung vải đã đợi mình
hai mươi lăm năm trong góc phòng. Kiệt tác của bác Behrman chính là
chiếc lá dũng cảm “không bao giờ rung rinh”, đem Hy Vọng giúp
Johnsy trở lại cuộc sống. Chiếc lá của Hy Vọng ấy sẽ không
bao giờ rụng, không bao giờ tan biến. Nó đã trở thành một
biểu tượng không chỉ của Hy Vọng mà còn của lòng yêu thương
và sự hy sinh cao cả. Chiếc lá xanh tươi vĩnh hằng.
11/2001
© Tran Thu Trang
|